Thái độ của đồng nghiệp trong công ty đối với Kỳ Đông có biến hóa vi diệu, đồng sự lúc trước quan hệ không tệ với Kỳ Đông, sau một thời gian ngắn khó xử, thì ngược lại trở nên càng thân thiết hơn trước.
Theo cách nói của họ, thì là Kỳ Đông thái độ làm người trước sau như một, quang minh lỗi lạc, ngay cả trong vấn đề trọng đại này cũng không giấu diếm, là bạn thì càng không phải lo lắng hắn đâm chọt sau lưng, điều này trong môi trường công sở anh lừa tôi gạt, là phẩm cách đáng quý biết bao.
Còn đối với đồng nghiệp của tổ đối lập, tuy vẫn cứ có ý kiến với Kỳ Đông, nhưng ngại vụ khai trừ nữ đồng sự trước đó, bề ngoài thì không dám nói vào nói ra, nhưng sau lưng chỉ trỏ cũng không ít, có lần Tống Kiệt nghe được, tức giận chạy tới nói cho Kỳ Đông, kết quả lại bị hắn không đếm xỉa.
"Bọn họ chán ghét tôi, hao phí chính là tinh lực của họ, nói xấu tôi, lãng phí chính là miệng lưỡi của họ, cái loại tiểu nhân chỉ biết xuyên tạc sau lưng, căn bản không đáng cho tôi tiêu phí tâm tư, phát cáu vì người chẳng liên quan gì, mới là ngu xuẩn chân chính."
Kỳ Đông nói một tràng, khiến Tống Kiệt sáng tỏ thông suốt, từ đó về sau cũng không đặt ngôn luận của họ trong lòng nữa.
"Đúng rồi, anh có nghe nói không, hôm nay tổng giám đốc hung hăng phê bình người bên phòng Nghiên cứu và phát triển (phòng R&D) một trận đó,” trước lúc tan tầm, Tống Kiệt đột nhiên nói ra một câu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuc-ha-dich-luyen-nhan-duoi-chan-nguoi-yeu/1829648/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.