*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Xe chấn: Chắc ai cũng hiểu ha, là dùng để chỉ việc làm chuyện đó trong xe
Tống Kiệt nhìn thấy xe mới của Kỳ Đông tròng mắt cũng biến thành đường thẳng, “Má… Ơi…” Y thật cẩn thận vuốt vuốt thân xe, như thể sợ sờ mạnh thì nó hỏng vậy, "Cái thần vật gì đây?"
Y phía trước phía sau quan sát một vòng, tâm tình hâm mộ khó nói lên lời, đây quả thực chính là giấc mộng của mỗi người đàn ông a.
“Anh à anh trúng số độc đắc hả?" Tống Kiệt tò mò hỏi.
“Xe mượn của người khác,” Kỳ Đông khinh miêu đạm tả nói cho qua.
“Ai hào phóng vậy, cũng cho tôi mượn lái lái a,” y tung tăng chạy đến cạnh ghế lái, “Hắc hắc, anh, anh Đông, cho em mượn đỡ ghiền cái thôi, một ngày? Một giờ? Không không, một chút là được.”
“Nghĩ đẹp nhỉ.”
Kỳ Đông một phen đóng cửa xe, nhốt y bên ngoài, Tống Kiệt chưa từ bỏ ý định dán dính mình lên cửa kính xe, "Vậy cho em ngồi một lần cũng tốt a, đưa em về nhà được không? Dù sao cũng tiện đường."
“Tôi không về nhà.”
“Anh bao nhiêu ngày không về nhà rồi?" Tống Kiệt kinh hô.
Kỳ Đông đã khởi động xe, “Tôi muốn đến trạm sửa xe.”
Kỳ Đông mới vừa đem xe lái vào trạm, liền có một thân ảnh lên đón, cúi đầu khom lưng nghênh tiếp hắn, thẳng đến khi hắn từ trên xe bước xuống, người đó mới ngẩng đầu, thấy là Kỳ Đông, giật nảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuc-ha-dich-luyen-nhan-duoi-chan-nguoi-yeu/1829636/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.