Trong phòng ngủ cănbiệt thự ven biển, gió biển nhẹ nhàng thổi tung bức màn màu xanhnhạt, ngoài cửa sổ là đường bờ biển mênh mông mà xa xôi, sóng biểnphập phồng không rõ nhịp, chỉ có tiếng sóng văng vẳng truyền vào,dỗ dành lấy trái tim người ta.
Hinh Ý bưng một chénsứ tinh sảo ngồi bên cạnh người lười biếng kia, Vũ Chính mặc một bộquần áo ngủ trắng như tuyết nằm trên ghế quý phi, nửa người dướiđắp một tấm chăn lông dày, để cô đút cho anh từng miếng từng miếngmột.
“Anh muốn trở lạiChamonix…” ánh mắt của anh hướng ra bờ biển rộng ngoài cửa sổ, giọngnói còn mang theo một chút khát vọng, còn có một chút khẩn cầu.
“Không được.” Cô đạt cháncanh gà trong tay xuống, hai tay bưng lấy mặt anh, đôi mắt nhìn vào anhthật sâu, nghiêm mặt nói: “Đừng nhõng nhẽo như một đứa trẻ nữa, haituần nữa sẽ làm phẫu thuật, anh cảm thấy sức khỏe của mình có thểđến Pháp một chuyến đón nhận thêm một cuộc phẫu thuật sao?”
Anh thấy cô nhìn mìnhchăm chú vẻ mặt nghiêm túc như vậy thì rầu rĩ nói: “Em nói ai làđứa trẻ hả?” Khóe miệng động đậy khe khẽ, bị cách gọi kia của côkhiến cho hoàn toàn hồ đồ.
Cô ngồi sát vào, ômlấy đầu anh, vẻ nghiêm túc vừa rồi dần dần tan đi, khóe miệng mỉmmột nụ cười hạnh phúc, “Giang Vũ Chính chính là một đứa trẻ, thíchlàm nũng, thích đùa giỡn…” Cô vừa nói vừa đến ngón tay chỉ ra tộitrạng của anh.
Đầu của anh dựa vàolồng ngực cô, cười hỏi: “Em chắc chắn người này là Giang Vũ Chínhsao? Sao anh lại không biết anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-trang-mat-vinh-hang/1880432/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.