Bên ngoài mưa đã tạnh,nhưng mà bầu trời vẫn còn giữ vẻ âm u như muốn mưa tiếp, sau khi quagiữa trưa, Vũ Chính liền bảo Hinh Ý giúp anh thay quần áo chỉnh tềngồi trong phòng khách nhỏ của phòng bệnh, cô biết rõ anh đang đợicái gì nhưng vẫn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh anh, khônglàm gì cả. Anh nhìn ra bầu trời xám xịt mông lung ngoài cửa sổ, màcô lại nhìn rõ từng góc cạnh trên khuôn mặt anh.
“Thế nào, trên mặt anhcó hoa sao?” Anh đột nhiên xoay đầu lại cười nhìn Hinh Ý đang ngâyngười nhìn mình.
Cô giúp anh đắp lạitấm chăn lông có vẻ hơi lệch đi, nhìn trực tiếp vào ánh mắt anh vẻmặt chân thành nói: “Thật ra cái em nhìn thấy chính là kim cương…”xuyên thấu qua mắt kính, ánh mắt của anh hơi cong lên, trông rất đẹp.
“Em không hỏi rốt cuộcanh đang chờ đợi cái gì sao?” Thật lâu sau, anh mới chậm rãi mởmiệng.
Cô tựa đầu vài bờ vaicủa anh, hôn lên cổ anh, ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng thổi khí, “Emtin tưởng anh, bất kể anh có làm gì.” Trước kia cô cũng từng nói quanhững lời này, nhưng mà cho tới hôm nay mới có thể chân chính làmđược, hy vọng bây giờ không quá muộn.
Khóe miệng của anhcong lên thành một nụ cười ấm áp, nâng tay trái của cô lên, vuốt vechiếc nhẫn ngón áp út, trong ánh mắt hiện lên một tình cảm sâunặng, nhưng rồi đáy mắt thâm thúy lại nhanh chóng trầm xuống làm chongười ta không kịp phản ứng.
***
“Đây là bản di chúcđầu tuần nay Giang tiên sinh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-trang-mat-vinh-hang/1880431/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.