Trên con đường lớnthẳng tắp, vô số xe rít lên từng đợt, thế giới vẫn bận rộn nhưtrước.
Hinh Ý một tay cầm taylái, cau mày, một tay cầm điện thoại gọi, nhìn con đường phía trước,ánh mắt có chút mơ màng. Cô không tìm thấy anh, ở đâu cũng không cóanh. Lòng của cô như đang rơi xuống vực sâu tối đen vô tận, mờ mịt màbất lực.
“Xin chào bà Giang,bác sĩ Dương còn đang phẫu thuật, nếu như bà có việc thì có thể đểlại lời nhắn, tôi sẽ…” Thư kí của bác sĩ riêng của Vũ Chính khôngnhanh không chậm nói.
“30 phút sau tôi sẽđến, đến lúc đó tôi nhất định phải nhìn thấy ông ta trong phòng làmviệc.” Hinh Ý ngắt lời thư kí rồi cúp điện thoại.
Cô cắn răng, chân khôngkìm chế được giẫm ga chạy nhanh hơn. Cây cối hai bên đường rút cực kìnhanh về phía sau, cô chỉ chăm chú nhìn về phía trước.
Trong văn phòn chủnhiệm khoa ngoại của bệnh viện, Hinh Ý xuất thần nhìn tách cà phêbốc khói mờ mịt trước mặt.
“Bà Giang, để bà đợilâu rồi. Hôm nay bởi vì có một ca phẫu thuật cho nên…” tiếng bước châncủa bác sĩ dồn dập truyền đến từ phía sau, giọng nói mang thang vẻxin lỗi cùng nghi hoặc.
“Tôi chỉ muốn biết rõrốt cuộc tiên sinh đã xảy ra chuyện gì.” Cô cứng rắn ngắt lời ông ta.Lần trước lúc Vũ Chính bị té phải nằm viện, cô đã cảm thấy anh cóchuyện muốn giấu nhưng không kiên trì hỏi cho rõ, cho rằng đó chỉ làmột việc nhỏ.
Bác sĩ Dương sửng sốtmột chút, ánh mắt u ám, sắc mặt hơi ngưng trọng, “Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-trang-mat-vinh-hang/1880425/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.