Sau khi thảo luận thìcuối cùng bản kế hoạch của Lưu Dư Chân được thông qua, bởi vì VũChính cũng hiểu được anh ta đã đưa ra những số liệu rất đủ thuyếtphục để chứng minh hạng mục này có tương lai tốt đẹp, dù cho hiệntại nền kinh tế toàn cầu không lí tưởng cho lắm.
Nhưng vượt qua dự kiếncủa tất cả mọi người chính là không ai nghĩ rằng hạng mục này lạithành công, ba tháng sau, trên dưới trong công ty đều bàn luận việc Lưuphó tổng đã bắn phát pháo đầu tiên trong Giang Lâm, vô cùng đẹp mắt.
“Bớt lo lắng nhữngchuyện không có một chút đi, tôi thấy cậu nên chuyên tâm chuẩn bị chotốt bản báo cáo tình hình lợi nhuận của JL ở khu vực Bắc Mĩ nămnay thì hơn đấy, cuộc họp hàng năn tháng sau của JL sẽ không đơn giảnnhư năm ngoái nữa đâu.”
Lý Tử Ngôn nhìn ánhmắt né tránh của Vũ Chính, cậu ta đang trốn tránh chủ đề này, rấtít khi nhìn thấy cậu ta như vậy.
Vũ Chính cũng khôngbiết tại sao mình phải trốn tránh vấn đề này như vậy, anh có thể dùng tâmtrạng bình tĩnh để bàn chuyện làm ăn với Lưu Dư Chân, nhưng khi nhìnthấy Hinh Ý có thể tươi cười nói chuyện phiếm với anh ta, khi thấy côrất bận rộn chuẩn bị canh cá cho anh ta, ngay cả anh cũng bắt đầuhoài nghi.
Trước kia anh luôn khôngthể cho phép mình không tin tưởng vào chính mình như thế, nhưng màHinh Ý là người, không phải chuyện làm ăn, không phải công việc. Cô,không phải là thứ mà anh có lòng tin thì có thể lấy được.
Chỉ để lại vẻ mặtkinh ngạc của Lý Tử Ngôn trên màn hình, Giang Vũ Chính mà anh biếtlại cũng có lúc yếu đuối như vậy sao. Anh luôn cho rằng Vũ Chính làngười vô cùng kiên định không bao giờ lay động, bất kể là làm việchay về phương diện tình cảm.
Cho dù năm đó Lâm HinhÝ trốn đi, Giang thị cùng Lâm thị rơi vào nguy cơ, anh đều có thể ứngphó rất tốt. Nhưng mà lúc này đây anh lại cảm thấy cậu ta lại biểuhiện vẻ bất lực chưa từng có trước đó.
Cậu ta, vẫn không thểtừ bỏ Lâm Hinh Ý, dù cho có hàng tỉ lí do đi liền với lợi íchkhiến cậu ta muốn cho Lâm Hinh Ý trở về bên cạnh mình, nhưng đến cuốicùng, lí do cậu ta làm cho cô ấy trở về chỉ có một, đó chính làcậu ta vẫn còn rất yêu người phụ nữ kia.
Ba năm trước từ sau khiGiang Vũ Chính sang Pháp bị tai nạn thì không hề tham gia các hoạtđộng tiệc tùng làm ăn, người ngoài luôn đoán già đoán non về sứckhỏe của anh cùng tình trạng hôn nhân của anh và Lâm Hinh Ý, lần nàybữa tiệc chúc mừng này lại mời được Giang Vũ Chính cùng Lâm Hinh Ýđến dự, mà người ngoài cũng rất quan tâm đến vị Lưu phó tổng này.
Chẳng lẽ theo lời mọingười nói vị Lưu phó tổng này nhiệt tình theo đuổi bà Giang cũngchỉ là lời đồn đãi thôi sao, Giang Vũ Chính không có lí do gì phảinâng đỡ tình địch của mình như vậy.
Hinh Ý ngắm nhìn quangcảnh lấp lánh ngoài cửa sổ xe, lại nhìn sang Vũ Chính mặt khôngchút biểu tình ngồi bên cạnh mình, thật sự không thể đoán ra ngườinày.
Rõ ràng ba năm trướcđây đã công bố sẽ không tham gia bất kì hoạt động công khai nào, bâygiờ đột nhiên lại rầm rộ nói muốn tham gia buổi tiệc chiêu đãi củaGiang Lâm, tuyệt đối không phải là vì mặt mũi của Lưu Dư Chân.
Ngược lại giống nhưlà đang muốn chứng minh gì đó trước mặt người khác? Thân thể của anhrất tốt hay hôn nhân của anh rất tốt? Hay còn có gì khác?
Vũ Chínhchỉ lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần, trong xe rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mứclàm cho anh dường như có thể nghe được tiếng thở của Hinh Ý, chungquanh anh đều quanh quẩn mùi hương của cô, giống như một giấc mộng, cóthể cảm nhận được nhưng không có cách nào đụng vào, làm cho anh rấtkhó chịu.
Ngay cả chính anh cũngkhông biết rốt cuộc mình bị làm sao, anh rất ít khi còn việc khôngcó mục đích như thế, nhưng mà tuần trước khi nghe thấy Lưu Dư Chân cóý với Hinh Ý thì lòng anh bắt đầu nôn nóng khó hiểu.
Lâm Hinh Ý là vợ củaGiang Vũ Chính, cô muốn tới, cũng chỉ có thể đi cùng anh.
Xe vững chãi đứngtrước cửa khách sạn, bởi vì chung quanh đều có bảo vệ trông coi, hơnnữa phóng viên không được phép vào cho nên trật tự rất tốt.
Cô lập tức trừng mắt liếcanh một cái, cho là anh đang hiểu lầm mình quan tâm đến anh nên lạnhlùng nói một câu: “Tôi chỉ nhìn thấy phóng viên.”
Hinh Ý kinh ngạc, tronglòng có chút ngọt ngào, nhưng không có cách nào kìm chế được nỗichua xót trong lòng.
Trước kia vẫn luôn ravẻ lạnh lùng, cho dù sau này cô đã trở về nhưng cũng không nhiệttình lắm, cô lại càng không dành sắc mặt tốt cho anh. Nhưng mà, hômnay lại có một loại cảm giác, bọn họ như đã trở về trước kia,chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, vẫn luôn ngọt ngào như trước.
Tất cả mọi người đếndự tiệc dường như đều tập trung về phía cửa, Giang Vũ Chính tuy ngồitrên xe lăn nhưng vẫn rất tuấn tú đẹp trai hơn người, khí chất ung dungbình tĩnh, làm cho các thương nhân bốn phía rất thành công trên thươngtrường đều không thể sánh bằng. Mà Lâm Hinh Ý đứng ở bên cạnh anhcũng thật sự rất nổi bật, như là một đôi do ông trời tác hợp, nụcười cùng hành động của hai người cũng ăn ý vô cùng.
Nhưng ở trong mắt DưChân thì vẻ sầu bi không thể xóa đi trong ánh mắt Hinh Ý lại bám rễthật sâu trong lòng anh, anh sẽ vĩnh viễn không quên được Hinh Ý đãkhóc với anh ở Australia, cô hận Giang Vũ Chính đến chết.
Dư Chân vẫn cho là HinhÝ vì bất đắc dĩ mới đến Giang Lâm, nhưng mà anh lại không nhìn ralòng của Hinh Ý đối với Vũ Chính, là một loại đau đớn không cáchnào phai nhạt, cũng là một loại yêu không cách nào phai mờ.
Các nhân vật có tiếngtrong giới thương nhân đều tụ tập bàn luận vài chuyện làm ăn, còn cónhững kẻ đến để tạo dựng quan hệ, Hinh Ý cũng không xa lạ với nhữngviệc này, tất nhiên cũng thành thục ứng phó một cách cẩn thận.
Nhìn lại Vũ Chính ởbên kia, tuy vẻ mặt có chút mệt mỏi nhưng mà cô biết rõ anh sẽ khôngsao, Giang Vũ Chính là ai chứ, anh mà còn cần cô phải lo lắng sao?
“May I?” Dư Chân kìmlòng không được muốn mời cô nhảy, rất phong độ vươn tay ra.
Hinh Ý rất kinh ngạc,cũng rất sầu não. Đã từng, có một người duỗi bàn tay hoàn mĩ củaanh ra mời cô nhảy, thời gian ấy, dường như đã trôi đi rất xa.
Tay khôngtự giác đặt lên bàn tay của Dư Chân, Dư Chân không nghĩ tới cô lạiđồng ý nên cũng sững sờ.
Hinh Ý dường như chầnchờ một chút, làm sao lại nhầm anh ta là anh chứ? Tay chậm rãi luivề, nhưng Dư Chân đã cầm thật chặt, không cho cô cơ hội lùi bước.
Vừa dẫn cô về phíasàn nhảy vừa nói: “Chỉ là nhảy một khúc nhạc mà thôi, không cầnphải căng thẳng như vậy.”
Ôm lấy eo của cô, vịnvào vai cô khiến cho Dư Chân cảm thấy giờ khắc này có thể kéo dàivĩnh viễn thì tốt biết mấy. Nhưng Hinh Ý lại ngây người, như là khônghề chú ý đến chút nào, chỉ lo đắm chìm trong hồi ức của chínhmình.
Vũ Chính ở trong đámngười cách đó rất xa, nhìn về phía hai người, nhìn bọn họ nhảycùng nhau, nhìn Lưu Dư Chân ôm eo của cô, vịn vào vai của cô. Đó vốnphải là vị trí của anh, làm sao có thể như thế?
Anh chưa bao giờ hậnchính mình không thể đi lại như bây giờ, anh cho rằng chỉ cần anh muốnthì sẽ không có gì không chiếm được. Nhưng mà, anh ngay cả việc cùngngười mình yêu nhảy một bản nhạc đơn giản nhất cũng không thể. Thậmchí, anh căn bản không có cả cơ hội mời cô nhảy.
Tay củaanh dùng sức bóp chặt cặp đùi không có chút cảm giác nào của mình,ánh mắt thâm trầm bi thống nhìn về phía hai người đang nhẹ nhàngkhiêu vũ trên sàn nhảy.
Sau khi rời khỏi sảnhkhách sạn, Hinh Ý đi rất nhanh, chiếc vày dài làm cho cô thoạt nhìnnhư một thiên sứ không cẩn thận rơi xuống nhân gian, mà Dư Chân khôngnghĩ sẽ để cho thiên sứ này chạy mất, anh muốn cô ở bên cạnh anh.
Trên hành lang đều lànhững ngọn đèn tưởng theo kiểu cung đình, thoạt nhìn trang nhã màtĩnh mịch, tại khúc cua, rốt cuộc Dư Chân bắt lấy tay Hinh Ý.
Dư Chân nhìn khuôn mặthơi ửng hồng của cô, chậm rãi tới gần cô nói: “Thật ra thì em cũngcó cảm giác với anh, đúng không?”
Trong lòng Hinh Ý cũngđang vạn phần thống khổ, cô không biết phải nói với anh thế nào,trong ánh mắt anh, cô đều nhìn thấy hình ảnh của một người khác, côkhông thể tàn nhẫn nói cho anh biết rằng anh vẫn chỉ là thế thân củamột người khác.
Bầu trời bao la đenngòm, làm chi khí trời lạnh lùng lại tăng thêm vào phần lạnh lẽo.
Vũ Chính nằm trên giường,nhưng vì sao lại không thể ngủ được. Rõ ràng anh đã uống một viênthuốc chống co giât, những viên thuốc kia có tác dụng an thần, hẳn làsẽ làm cho anh mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Nhưng mà bất kể anh có mệtmỏi thế nào, mí mắt có nặng trĩu thế nào thì ý thức của anh vẫncực kì tỉnh táo.
Anh nhìn thấy rõ ràngtrước cửa ra vào của phòng nghỉ Dư Chân nắm tay Hinh Ý, rõ ràng nhưvậy, trong ánh mắt của cô lại đan xen một vài cảm xúc mà anh khôngthể hiểu được.
Giờ khắc kia, anh cảmthấy sợ hãi, đúng vậy, Giang Vũ Chính cũng có lúc lo sợ, sợ sẽhoàn toàn mất đi cô. Anh không sợ cô hận anh, chỉ sợ cuối cùng thìvị trí của một người bị hận cô cũng không dành cho anh.
Lúc này, cửa phòng bịđẩy mạnh ra, nương theo ngọn đèn mờ nhạt đầu giường, Vũ Chính nhìnthấy Hinh Ý đang lảo đảo đi tới.
Hinh Ý cảm thấy mệtchết đi được, rất buồn ngủ, hôm nay đã uống quá nhiều rượu, nhưng màcuối cùng cô không tìm thấy Vũ Chính, cô gọi lái xe nói muốn cùngVũ Chính về nhà.
Cuồi cùng vẫn làTưởng Ảnh Tuệ, người bạn thời đại học của cô, thiên kim của tậpđoàn Tưởng thị khuyên mãi mới đưa được cô lên xe.
Mà Vũ Chính trôngthấy quản gia như vậy thì lại dùng giọng nói trầm thấp lạnh lẽogấp trăm lần ngày thường nói: “Đi ra ngoài.” Giọng nói trầm thấpphảng phất như từ địa ngục truyền đến.
Quản gia lập tức thứcthời xoay người ra ngoài đóng cửa lại, ông chưa bao giờ nhìn thấyGiang tiên sinh lại nổi giận như vậy, sợ tới mức rùng mình một cái.
Hinh Ý thành công cởibỏ bộ lễ phục dạ hội ra, mặc một bộ nội y tinh sảo, đá rơi đôigiày cao gót, bò lên giường của Vũ Chính, ôm chặt lấy Vũ Chính màlàm nũng: “Đêm nay sao anh lại không đợi em?”
Mùi hương trên người côhòa lẫn với mùi rượu phả vào mặt anh, làm cho người đang rất tỉnhtáo như anh cũng cảm thấy say.
Vũ Chính cau mày hỏi:“Đêm nay em đã uống bao nhiêu rượu?”
Hinh Ý lại chỉ “ưm…ưm”nở nụ cười, vẫn là dáng vẻ say rượu, “Uống một chút..chỉ..mộtchút…” vừa nói vừa so ngón tay cho Vũ Chính xem.
Hinh Ý lại bất chấp tấtcả, cởi thẳng bộ nội y của mình ra, xốc chăn của Vũ Chính lên, cưỡilên trên người anh. Ôm anh, hôn hít khắp mặt anh, miệng của anh, cô giậtáo ngủ của anh ra, một đường hôn thẳng xuống cổ anh.
Vũ Chính cảm thấykinh ngạc, anh chưa từng nhìn thấy Hinh Ý điên cuồng như vậy, hoàntoàn không giống với cô ngày thường. Nhưng Hinh Ý vừa hôn anh mà khônghề để ý đến người ở dưới lại vừa nỉ non lẩm bẩm: “Vũ Chính…em yêuanh… Vũ Chính… Vũ Chính…” lúc này, anh mới nhớ tới Lưu Dư Chân, DưChân, Vũ Chính, thì nhẫm tâm thô bạo dùng sức đẩy cô ra. (tên của haianh đồng âm ^_^)
Bị cô khơi mào ngọnlửa thiêu đốt, nhưng lòng đố kị không tên kia lại dâng trào, anh vừathở hổn hển vừa hỏi: “Đến tột cùng thì em đang gọi tên ai?”
Hinh Ý bị đẩy ra nhưnglập tức lại dính lên người anh, hôn chiếc cổ mẫn cảm nhất của anh,vừa khóc vừa nói: “Đương nhiên là em yêu Giang Vũ Chính, trong lòngđều chỉ có Giang Vũ Chính…Tên họ Giang khốn nạn kia, tôi hận anh chếtđi được…”
Cuối cùng dùng sứccắn lên vai Vũ Chính, dùng hết mọi sức lực, thân thể của cô cũng runrẩy theo.
Vũ Chính cảm thấylòng đau nhói, những giọt nước mắt kia chảy xuống cơ thể anh, chảyvào trong lòng anh.
Anh run rẩy dùng tay gạtđi những giọt nước mắt của Hinh Ý, miệng dịu dàng an ủi: “Đừngkhóc, cục cưng…đừng khóc…”
Hinh Ý càng khóc cànglớn, lại không ngừng hôn lên cơ thể anh, hai tay thật nhanh cởi hếtquần áo của anh, cô muốn anh, cô rất muốn anh, cô không thể không có anh.
Nhưng mà cô lại khôngnói ra, tất cả liền biến thành từng đợt vui sướng cùng hưng phấn.
Hinh ý bị nụ cười của anhkhiến cho càng không được tự nhiên, cầm lấy gối ném vào người anh,nhưng cũng nghe thấy tiếng hít thở vì đau của anh.
Trong lòng run lên, xốctấm chăn của anh lên nhìn nhìn, dấu răng vẫn còn in trên vai, máu đãđông lại, nhưng mà những vết bầm vẫn còn đọng trước ngực, còn cónhững dấu hôn thật sâu trên cổ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]