Cuối tuần lúc làm việc,Hinh Ý bởi vì có chuyện cần phải thảo luận với Dư Chân nên gọi điện thoại đếnvăn phòng của anh, thư kí thông báo lại hôm nay Lưu phó tổng bị bệnh cho nênkhông đến làm việc.
Hinh Ý cầm điện thoại,ngẩn người, gọi vào số di động của anh. Đầu dây bên kia thật lâu sau mới cóngười tiếp điện thoại, giọng nói không chút khí lực vang lên bên tai.
“Alo, tôi là Jonh.” Giọngnói dày đặc giọng mũi.
Hinh Ý chần chờ một chútrồi mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Anh…không sao chứ?”
“Ừ, khá tốt. Đường tiêuhóa không tốt cộng thêm nóng sốt cảm mạo thôi.”
“Vậy anh đã đi khám bácsĩ chưa?” Đây mà cũng gọi là tốt sao?
“Ừ, bác sĩ nói bị rốiloạn tiêu hóa.” Anh miễn cưỡng nói, như là tuyệt đối không để ý đến.
Hinh Ý nghĩ nghĩ, rốiloạn tiêu hóa, đêm qua, quán thịt nướng. Cô càng nghĩ càng buồn cười, cố cắnchặt răng, cuối cùng cười ra tiếng.
Bên kia Dư Chân sững sờrồi mở miệng nói: “Em còn không biết xấu hổ mà cười nữa, nếu không vì em thì anhsẽ thành như vậy sao?” Chưa từng thấy qua người nào lại hả hê như vậy, nhưng màvì sao nghe thấy tiếng cười của cô anh lại cảm thấy vui vẻ như vậy?
Hinh Ý cười đến độ dườngnhư cả người đền nằm trên bàn, “Chính anh muốn đi mà…ha ha…ha ha…đâu có liên quangì tới tôi nhỉ?”
Tại văn phòng của VũChính ở lầu 75 nhìn sang văn phòng của Hinh Ý lầu 73, tầm mắt khoáng đạt cùngrõ ràng lạ thường.
Thị lực của anh tốt nhưvậy, dù cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-trang-mat-vinh-hang/1880409/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.