Các giám đốc bộ phậntài vụ cùng bộ phận kinh doanh đều rất phẫn nộ, không lên tiếng.
Thật ra thì cũng khôngthể trách bọn họ, ông chủ yêu cầu làm, sao bọn họ có thể không nghetheo? Huống chi khi đó Giang Vũ Minh lại nắm quyền cao nhất.
Sau khi Vũ Chính xemhết những văn kiện cùng báo cáo, nhấn nút gọi Kelvin vào.
“Thông báo cho bộ phậnnhân sự, bộ phận tài vụ do Ngô Trạch tiếp nhận, bộ phận kinh doanhđể cho Phàm Kính tiếp nhận. Về phần hai vị này…”
Anh nhìn hai người kiacũng đang yên lặng nhìn anh: “Thì đều đưa đến bộ phận nhân sự.”
Lúc đầu giám đốc Labộ phận tài vụ không phục: “Giang Vũ Chính, lúc ba của tôi thay Giangthị giành thiên hạ không biết anh còn đang ở đâu đấy. Hiện tại anhdám một cước đá văng tôi sao? Tôi cũng không tin…”
Không đợi ông ta nóixong, Vũ Chính dựa lưng vào chiếc ghế bên bàn làm việc, nhẹ nhàngnhắm mắt lại, khuôn mặt hiện lên một chút mệt mỏi.
Bảo vệ hiểu ý lậptức kéo ông ta ra ngoài.
Trợ lí tổng giám đốcKelvin lo lắng nhìn anh, “Giang tiên sinh, muốn nghỉ ngơi một chútkhông?”
Trên danh nghĩa anh làtrợ lí tổng giám đốc, nhưng trên thực tế lại là người Vũ Chính tintưởng nhất, anh được Vũ Chính mang về từ Mĩ, là một trong số ítnhững người biết Vũ Chính là ông chủ của JL, từ khi du học trở vềđi theo Vũ Chính vẫn luôn ở bên cạnh anh. Cho nên trước mặt mọi ngườivẫn giả vờ gọi anh là Giang tiên sinh.
Phụ nữ nhà họ Phươngđều có đặc điểm như vậy, nói chuyện thường có thói quen nhìn từtrên xuống dưới, kể cả mẹ của mình. Tuy những năm gần đây thế lựccủa nhà họ Phương rõ ràng đang suy sụp trên thương trường, nhưng bởivì bám theo Lâm thị cho nên người hay gia cảnh vẫn có thể duy trì nhưtrước.
Lúc Hinh Ý về đếnnhà đã là hơn bảy giờ tối, hôm nay bởi vì hủy bỏ một hội nghịbuổi chiều cho nên cô về nhà sớm hơn bình thường.
Nhưng mà dù có vềnhà theo thời gian bình thường thì Vũ Chính cũng về trễ hơn mình.Trước kia bởi vì Giang Vũ Minh nhúng tay vào Giang thị, rất nhiều thứbị làm cho rối tung, hiện tại Vũ Chính cầm lái một lần nữa, tấtnhiên sẽ không để cho Giang thị tiếp tục xuống dốc, cho nên khoảngthời gian này vô cùng bận rộn.
Hinh Ý cho dù có lolắng cho sức khỏe của anh cũng không làm gì được, dù sao việc VũChính đã quyết thì trên thế giời này cũng không có ai có thể thayđổi được.
Nhưng mà lúc Hinh Ýlái xe vào gara cảm thấy rất khó hiểu, hôm nay lái xe đã đưa anh rangoài xe nhưng giờ xe vẫn còn đậu trong gara.
Hinh Ý đi vào trongvườn hoa, xa xa nhìn lên thư phòng, trong thư phòng không có ánh đèn,mà phòng ngủ lại có ánh đèn nhàn nhạt xuyên qua bức màn.
Cô cảm thấy rất khóhiểu, từ sau khi anh trở về từ Mĩ, anh dường như mỗi lúc trời tốiđều ở trong thư phòng đến gần mười một giờ mới trở về phòng ngủ.
Bởi vì lo lắng nênbước chân cũng nhanh hơn.
Đẩy mạnh cửa bướcvào, quản gia vội vàng chạy tới.
“Vũ Chính về rồi sao?Đang ở trong phòng ngủ sao?” Cô nóng lòng hỏi thăm.
Quản gia tuy cũng lolắng nhưng lại không nóng vội, “Chiều nay thiếu gia đã trở về, lúcvề sắc mặt không được tốt lắm, sau khi xuống xe thì trợ lí Thẩm đãcõng thẳng vào phòng. Trợ lí Thẩm nói có thể thiếu gia quá mệtmỏi nên bị đau đầu, còn nói thiếu gia dặn không cần phải gọi bácsĩ. Vừa rồi thiếu gia nhận một cuộc điện thoại nên đã bảo trợ líThẩm về công ty lấy văn kiện.”
Hinh Ý cau mày, bướcnhanh lên cầu thang xoắn ốc. Bình thường khi được người khác cõngxuống xe Vũ Chính đều cảm thấy không được thoải mái, hôm nay lạichịu để người khác trực tiếp cõng lên phòng ngủ, cô càng nghĩ cànglo lắng.
Trong phòng chỉ cóchiếc đèn âm tường le lói, sau khi Hinh Ý đẩy cửa phòng ra, giẫm lêntấm thảm mềm mại đến bên cạnh giường.
Chỉ thấy Vũ Chínhđang lẳng lặng nằm trên giường, tuy đang ngủ nhưng vẫn cau mày. Dù chỉcó ngọn đèn âm tường nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt trắng bệchcủa anh.
Nhưng anh lại hơi giậtgiật, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy cô thì khóe miệng yếu ớt hiệnlên một nụ cười.
Đôi mắt Hinh Ý rưngrưng, nhẹ nhàng cười với anh, nắm tay của anh nói: “Đánh thức anh rồisao?”
“Không có, anh mơ mộtgiấc mơ, trong mơ có em và anh, còn có một công chúa đến hôn chúng ta,cho nên anh không thể chờ đợi được nữa mà tỉnh lại.”
“Chỉ biết ba hoa! Đầucòn đau không? Có muốn em gọi bác sĩ đến ngay bây giờ không?”
Đó là món mà lúccòn bên Mĩ cô đã đọc sách và nấu cho anh ăn trong nhà trọ. Bọn họhọc đại học ở hai thành phố khách nhau, Noel năm đó, anh một mìnhlái ô tô vượt hơn 1000 km đến gặp cô.
Boston tuyếttrắng bồng bềnh, cô từ trên cửa sổ nhà trọ nhìn xuống, Vũ Chínhmặc áo khoác màu đen đứng tựa vào xe, thở ra khói trắng phất tayvới cô.
Thật ra thì cô cũngmuốn nói cho anh biết, cô chỉ biết làm món này.
Nhưng lại không ngờrằng anh đột nhiên nói: “Từ nay về sau, không cho em nấu cho nhữngngười khác ăn, chỉ được nấu cho anh ăn.”
Cô không biết, thì raanh trong mắt người khác luôn khách sáo giữ lễ lại có thể báo đạonhư vậy.
Trong nháy mắt đãnhiều năm như vậy, không nghĩ tới anh vẫn còn nhớ rõ.
“Được, em đi nấu.” HinhÝ lấy lại tinh thần, đã nhiều năm như vậy không xuống bếp rồi sao.
Nhưng mà Giang VũChính, anh là kẻ bại hoại nhất trên thế giới.
Lúc Hinh Ý làm xongmón mì Ý hải sản mang tới trước mặt anh, đút cho anh hai miếng anhlại nói no rồi, không thèm nể tình chút nào.
Vốn muốn bắt anh phảiăn nhiều một chút, nhưng nghĩ kĩ lại, bời vì anh đã làm phẫu thuậtdạ dày cho nên mỗi bữa ăn không được bao nhiêu, thì thôi vậy.
Khi cô muốn đi ra ngoàithì Vũ Chính gọi cô lại.
Mặt Hinh Ý đầy vẻnghi hoặc nhìn anh, anh lẳng lặng nói: “Tuần sau anh muốn sang Mĩ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]