“Con biết rồi.” Trongsảnh lớn chỉ có Hinh Ý đang thấp giọng trả lời điện thoại.
“Sức khỏe của VũChính đã khá hơn chưa? Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy con cũngđừng để mình quá mệt mỏi.” Lâm mẹ đầu dây bên kia dặn dò.
“Con biết ạ.”
“Đúng rồi, nếu sứckhỏe của Vũ Chính đã khôi phục tốt rồi, không bằng sắp xếp thờigian mời luôn nhà bên kia cùng đến dùng một bữa cơm đi. Dì dượng vànhững người trong nhà rất quan tâm đến tình trạng của Vũ Chính, thậmchí còn muốn tìm dịp nào đó đến thăm nó.” Lâm mẹ cẩn thận nói.
Hinh Ý nhíu mày,“Hiện tại anh ấy vẫn không thể quá vất vả, chỉ sợ có quá nhiềungười đến anh ấy sẽ mệt mỏi.” Lại là người trong nhà muốn mẹ làmthuyết khách.
“Nói gì vậy hả?Người lớn đến thăm con cháu vốn là thể hiện sự quan tâm, con nói nhưvậy trước mặt người khác, người ta sẽ nói con không được dạy dỗ,hiểu không?” Lâm mẹ vô cùng coi trọng lễ nghi truyền thống, hơn nữatuyệt đối giữ gìn lợi ích của gia tộc.
“Con biết rồi, vâng,gần đây bệnh tim của ba có tái phát không? Mẹ hãy nói ba chú ý đếnsức khỏe, chuyện của công ty đừng để cho ba bận tâm, cũng đừng để chonhững tin tức kia lọt vào tai ba.” Thật sự thì Hinh Ý thân thiết vớiba mình hơn, ngược lại có chút xa cách với mẹ mình. Hoặc cũng bởivì sinh ra trong một gia tộc giàu có nên mẹ quá rụt rè, ngược lại côcảm thấy phải tạo dựng được sự nghiệp cho bản thân mình nên chỉ cóba mới có thể hiểu những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-trang-mat-vinh-hang/1880389/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.