Đoàn Phi ngắt lời nói:
- Không phải nói không mặc quần áo sao?
Nghiêm Bộ đầu liếc mắt nhìn về phía Thạch Bân, đáp:
- Thạch Bân nói? Tiểu tử này đến sau, chưa thấy qua hiện trường, bìnhthường cũng không quá để tâm, nói dối cũng không có gì là lạ. Lúc ấy đồvật trong nhà bị ném đầy đất, trên cơ bản chúng ta không hề động đến.
Nghiêm Bộ đầu dẫn Đoàn Phi đi vào phòng ngủ Lưu gia, tiếp tục nói:
- Lưu Đam vào ngày sáu tháng hai ra khỏi cửa, lúc ấy còn có người tậnmắt nhìn thấy Lưu thị đưa tiễn ở cửa. Trôi qua mấy ngày, xong việc buônbán Lưu Đam trở về mới phát hiện vợ mình đã chết trên giường, thi thểđang phân hủy rồi. Hành tung trong mấy ngày qua của Lưu Đam qua kiểmtrứng không có vấn đề, chúng ta nghi ngờ rằng những tên vô lại trongtrấn thừa dịp Lưu Đam không ở nhà, trèo tường vào cưỡng bức hung bạo Lưu thị, sau đó bóp chết Lưu thị rồi cướp sạch tài sản. Vài tên vô lạitrong trấn có hiềm nghi đều đã bị thẩm vấn qua, tuy nhiên vẫn không cóchứng cớ. Mẫn đại nhân không cho phép sử dụng đại hình, bởi vậy vẫnkhông có người nào chịu nhận tội.
Đoàn Phi lần đầu tiên đíchthân tới hiện trường phát hiện án, sau khi vào nhà trong lỗ mũi lập tứcngửi được một mùi thối chưa bao giờ thấy qua, trong lòng biết đó là thithể thối, chợt tim đập nhanh hơn. Không dám nghĩ nhiều, ánh mắt của hắnnhìn mọi nơi trong phòng ngủ.
Theo như lời Nghiêm Bộ đầu, quả nhiên trong phòng ngủ rất loạn, bình phong bị đẩy đổ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/66804/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.