Cái gì?
Sử tổng bộ nói một cách khó tin:
- Chỉ một căn phòng bị nổ, mà chết nhiều người vậy sao? Chẳng lẽ người Vương gia các ngươi có thói quen trời chưa sáng đã tụ lại cùng nhau ăn sáng à?
Vương Đức Toàn chạy tới nói:
- Không phải ăn sáng, mà lại cùng nhau bàn phương hướng phát triển kinh tế sau này. Mỗi cuối tháng Vương gia chúng tôi đều có một buổi họp như vậy, không ngờ rằng tối nay lại bị tên hung thủ đó thừa cơ diệt tận gốc.
Vương Đức Toàn chống gậy, trên mặt nước mắt chảy đầm đìa. Tính luôn đêm nay bốn đứa con của hắn ta đều chết cả, bốn đứa cháu cũng chỉ còn sót lại đứa cuối cùng. Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, mà còn phải tiễn một lúc mấy người nữa. Đây tuyệt đối không phải là một đòn đả kích nhỏ.
- Vương lão gia xin đừng buồn.
Đoàn Phi không còn biết nói lời an ủi nào khác nữa, thở dài một tiếng, Đoàn Phi quay đầu lại quát:
- Đi thôi, đưa anh ta về, ta phải đích thân thẩm vấn nghi phạm.
Thạch Bân và Quách Uy đẩy Nhạc Ngọc Kỳ đi, Hạ Thịnh cũng đi theo. Bọn người Viên Chứng đại sư và Thanh Hư đạo trưởng do dự một lát, nhìn Sử bộ đầu. Sử bộ đầu nói:
- Đại sư, đạo trưởng, Nghiêm tiêu đầu, các vị hãy đi tắm rửa chút, rồi tiếp tục bảo vệ Vương gia đi.
- Không cần đâu.
Vương Đức Toàn lạnh lùng nói:
- Vương gia ta tự có cách bảo vệ mình. Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965830/quyen-1-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.