Nhạc Ngọc Kỳ kinh ngạc, vẻ mặt không tin nhìn Đoàn Phi, tay cầm đao đặt ở cổ Thạch Bân dần buông lỏng, Đoàn Phi trầm giọng quát:
- Thả hắn ra!
Nhạc Ngọc Kỳ theo bản năng buông tay đẩy Thạch Bân ra, sau khi phục hồi tinh thần, run run cầm chủy thủ chỉ vào Đoàn Phi, quát lên:
- Tất cả không được nhúc nhích, nếu không ta sẽ giết hắn!
- Ngươi sẽ không giết ta đâu, ngươi không phải loại người đó!
Đoàn Phi chậm rãi giơ tay ra, nói:
- Tay cầm đao của ngươi đang run, khi giết kẻ thù không yếu đuối như thế này chứ?
Nhạc Ngọc Kỳ có chút do dự, mũi dao cũng ngập ngừng làm người khác như nín thở, cuối cùng, tay của Đoàn Phi đã nắm chặt lấy cán đao, nhẹ nhàng rút đao ra.
Đao bị Đoàn Phi lấy đi, Nhạc Ngọc Kỳ giống như bị rút hết sức lực, toàn thân mềm nhũn, quỳ trên đất, ôm mặt khóc lớn:
- Ngươi nói đúng, là ta vô dụng, ta giết nữ nhân kia là sai lầm.
- Ca!
Nhạc Ngọc Lân lao về phía trước, hai người ôm nhau gào khóc. Đoàn Phi lắc lắc đầu. Hắn cũng không muốn bắt hai huynh đệ số khổ này. Có điều làm sao để bọn họ thoát tội đây?
- Hạ thiếu hiệp, chuyện xảy ra ngươi cũng thấy rồi đó, chúng ta...
Sử tổng bộ nói với Hạ Thịnh còn đang ngây ra như phỗng, đột nhiên một bộ khoái lảo đảo chạy vào, hô to gọi nhỏ ngắt quãng lời của hắn.
- Không hay rồi, đại nhân, không hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965826/quyen-1-chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.