Đoàn Phi và Tô Dung ở Đào Hoa am làm khách hai ngày, Đường Bá Hổ đithăm hỏi bà con và bằng hữu trước, nói chuyện mình phải rời khỏi cho mọi người, bạn tốt của hắn Văn Trưng Minh còn đặc biệt tranh thủ đến gặpĐoàn Phi một lần. Đoàn Phi tính kéo lão về làm phụ tá cho mình, nhưngVăn Trưng Minh lại không động lòng.
Vị đại gia thư pháp đờiMinh này và Đường Bá Hổ cùng tuổi, tranh sách của lão nổi tiếng đã lâu,nhưng thân phận của lão vẫn là kẻ chưa đậu tú tài. Đường Bá Hổ mười bốntuổi thi đậu thủ khoa tú tài, Văn Trưng Minh thi đến năm mươi tuổi cònchưa thi đậu, thi tú tài thi đến một đầu tóc bạc, càng khỏi nhắc đến cửnhân rồi. Lão quả thực còn thảm hơn so với Phạm Tiến.
Khi lão chất vấn thân phận áo vải của Đoàn Phi, cho rằng Đường Bá Hổ không nênkhinh suất quyết định, Đường Bá Hổ mang bài thơ đó của Đoàn Phi đọc cholão nghe, nói:
- Hôm nay Bá Hổ đã nhìn thấu tình đời, Đoàn côngtử tặng ta danh hiệu Lục Như Cư Sĩ, người khác nhìn như thế nào thì cóliên quan gì? Văn đệ, đệ không cần nói thêm, có rảnh rỗi đi Bảo Ứng thăm ta, chúng ta cùng câu cá uống rượu, vui biết bao?
Lúc VănTrưng Minh nghe đến công danh lợi lộc nhất tràng không, không bằng nhânsinh nhất tràng túy (công danh lợi lộc chỉ bằng không, không bằng mộttrận say trong đời) thì ngẩn người. Lão thường thi rớt, nhuốm bạc mộtđầu vẫn là kẻ đồng sinh, cảm khái trong lòng còn sâu sắc hơn so vớiĐường Bá Hổ. Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965761/quyen-2-chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.