Trưởng thôn Đậu Minh lên trước gõ cửa. Một người phụ nữ ngoài hai mươituổi ra mờ cửa. Đột nhiên trông thấy người đứng đầy trước cửa thì nàngđột nhiên sợ tới mức suýt nữa thì té ngã. Vẫn may là trưởng thôn ở ngaytrước mặt, nàng run rẩy hỏi:
- Ông Minh ơi, có chuyện gì thế này ạ? Sao trước cửa nhà lại có nhiều quan gia thế này ông?
Trưởng thôn Đậu Minh an ủi:
- Đừng sợ, đừng sợ. Vị quan gia này nói chỉ đến nhà cháu xem chút, hỏicháu và cha cháu mấy câu mà thôi. Đừng sợ, còn có ông Minh ở đây cơ mà.Không mau vào trong chuẩn bị một chút, gọi cha cháu ra nghênh tiếp vịĐại Nhân này.
Đậu Minh quay lại nói với Đoàn Phi:
-Đại Nhân, nhà họ Đậu vốn rất giàu có. Tất cả đều bị tên súc sinh kia phá hoại. Bây giờ nhà họ chẳng còn thứ gì để tiếp đãi các vị đại nhân nữa.Xin các vị đại nhân lượng thứ.
- Không sao, bọn ta tới làm việc chứ không phải tới vui chơi giải trí. Bọn ta có thể vào được chưa?
Đoàn Phi hỏi.
Thôn núi nhỏ ít phép tắc, Đậu thị hướng vào phía trong hô một tiếng,sau đó khom người nhường đường, mời đám Đoàn Phi đi vào trong. Trongphòng không lớn, dụng cụ cũng không nhiều nhưng rất sạch sẽ. Đậu Thị(dâu nhà họ Đậu) đem ra hai chiếc ghế dài mời các vị đại nhân ngồi luônvào chiếc bàn ăn cơm. Ánh mắt Đoàn Phi di chuyển khắp căn nhà, nhưngkhóe mắt thì không hề rời khỏi Đậu Thị. Chỉ trông thấy hai mắt Đậu Thịsưng đỏ, thần sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965704/quyen-2-chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.