Tô Dung nhìn về phía xa, thần sắc đột nhiên biến đổi, nàng khẽ quát:
- Thạch Bân, gọi tất cả các huynh đệ cầm vũ khí lên, chuẩn bị chiến đấu. Hai vị đại nhân xin hãy lùi về phía sau.
Trì Thành Xương kinh ngạc nhìn nàng một cái, đột nhiên nhảy lên một con ngựa tốt quát lớn:
- Kẻ nào tới đây? Phán quan Bành Hưng Bành đại nhân đang ở đây, còn không cho ngựa chạy chậm lại để tránh hiểu lầm.
Kẻ cưỡi ngựa trước mặt dường như cho ngựa chạy chậm lại, có kẻ cất giọng nói:
- Chúng tôi là đám thương nhân qua đường. Không dám quấy rầy quan gia, chúng ta đi chầm chậm qua là được rồi.
Sài Tuấn Phú cười lạnh một tiếng nhỏ giọng nói:
- Mọi người cẩn thận. Kẻ tới là địch không phải là bạn. Ngưu Thiên hộ, phát tín hiệu đi.
Ngưu Thiên hộ nghiêm nghị đáp lại một tiếng, anh ta vung tay một cái.Tên tiểu giáo phía sau anh ta rút từ thắt lưng ra một cái tù và bằngsừng trâu thổi ù ù lên.
Nghe được tiếng kèn, đám người cưỡi ngựa phía trước đột nhiên tăng tốc, hô gào xông tới.
- Là tên thuộc hạ đứng hàng thứ hai của Tàn Sa---Đại đạo Thanh Diện Ngạc.
Sài Tuấn Phú hừ nhẹ một tiếng. Cung tên một lần nữa được giương lên, lần này chỉ có một mũi tên, ngắm thật chuẩn rồi bắn đi.
Đám đạo tặc đi rồi lại tới. Đoàn Phi chỉ cảm thấy khó hiểu. Nhìn ánhmắt đám người Sài Tuấn Phú thì dường như lần này vấn đề nghiêm trọng hơn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965700/quyen-2-chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.