Đoàn Phi cưỡi ngựa xông về phía kẻ địch, đám người Quách Uy cũng cưỡi ngựa theo đằng sau, bọn họ hét lớn:
- Phi ca, huynh không mang theo vũ khí mà.
Đoàn Phi chợt tỉnh ngộ, cho ngựa chạy chậm lại, nhanh chóng ẩn thân đinhặt chiếc đao mà tên đạo tặc chột mắt bỏ lại trên mặt đất, đây vốn làmột động tác rất khó đối với hắn, cây đao này cầm trên tay rất nặng,Đoàn Phi nhất thời cầm không chắc, lại để cây đao thép kéo rơi khỏingựa, suýt nữa thì bị chính ngựa của mình đá bị thương.
Đámngười Quách Uy hô to gọi nhỏ vội vàng đến giúp, một tên đạo tặc thấy cócơ hội, hơn nữa lại còn là mục tiêu chính liền nhe răng cười một cáchđộc ác thúc ngựa xông đến chỗ Đoàn Phi, xoay người chém xuống một đao.
Ngay tại chỗ vang lên một tiếng thật lớn, Đoàn Phi giương đao đỡ, kếtquả bị chấn ngược lăn lốc trên mặt đất, tên đạo tặc kia định chạy theobồi thêm một đao thì đột nhiên thấy che mắt thét lên đau đớn, con mắtcủa gã đã xuống nằm bên cạnh hòn đá rồi, chính là Dương Sâm dùng tuyệtkĩ sở trường bắn cung của mình bắn gã.
Đoàn Phi nhân cơ hội bò dậy, múa đao lên không một tiếng động chém về phía tên đạo tặc.
Đây là một thanh quỷ đầu đao, trọng lượng so với đao Đông Dương cònnặng hơn gấp ba lần là ít. Cũng may gần đây Đoàn Phi luôn rèn luyện thân thể, lại còn luyện khí công, khí lực không biết từ lúc nào đã được tăng lên, chỉ cần dùng lực một chút vung đao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965699/quyen-2-chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.