Đoàn Phi đứng cách đó hơn mười thước, hai mắt mê mẩn nhìn về phía Tô Dung, lên tiếng khen ngợi:
- Đường tiên sinh, mau ra xem tiên nữ này, ta nguyện trả một ngàn lượng bạc để mua một bức tiên nữ dưới trăng!
Tô Dung đã quen những lời nói xằng nói bậy của hắn, nàng cười xinh đẹp nói:
- Vậy tiểu nữ ra một ngàn lẻ một lượng để mua bức Đoàn đại quan nhânrơi xuống nước. Đường tiên sinh sao cũng đến rồi, tiên sinh đừng nghecông tử nói linh tinh, ta đâu xứng với danh xưng tiên nữ, công tử chỉthích nói linh tinh!
Đoàn Phi cười trách mắng:
- Có tỳ nữ nào dám nói chuyện như vậy với chủ tử không? Ta nói linh tinh? Ngươi cẩn thận đừng để những tên ong bướm bại hoại trên giang hồ nhìn thấydáng vẻ của ngươi bây giờ, những người trên thuyền giờ thế nào rồi?
Hai thuyền dựa sát vào nhau, Tô Dung lườm hắn một cái, nói:
- Người trên thuyền còn đang ngủ, công tử định xử trí bọn họ ra sao?
Đoàn Phi chau mày nói:
- Nhìn thấy cờ có chữ Vương trên đầu thuyền của bọn họ, ta cũng đã đoán ra lai lịch rồi. Ta muốn tìm cách trì hoãn bọn họ vài ngày. Sau khi thu thập đủ chứng cớ ở Tô Châu rồi, ta cũng không sợ đám người họ Vương kia biết nữa!
Tô Dung than nhẹ một tiếng, nói:
- Đại nhân, đại nhân nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi!
Đoàn Phi nhướn mày, ồ một tiếng. Tô Dũng nhấc tay lên, người lái thuyền đang đứng ở đằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965684/quyen-2-chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.