Buổi triềusớm ngày mười sáu tháng tám, dưới sự phản đối của văn võ bá quan, ChínhĐức chỉ đành tạm thời nhẫn nhịn. Tuy nhiên tấu chương của Đoàn Phi cùngNam Kinh Đô Sát Viện, Nam Kinh Đại Lý Tự, Nam Kinh Lại Bộ, Tô Châu Trấnthủ thái giám, Tô Châu tri phủ không ngừng chuyển tới. Mọi người muốn xử lý ngầm chuyện này cũng không thể được. Bá quan triển khai hết cuộctranh luận này tới cuộc tranh luận khác xung quanh chuyện Đoàn Phi làđúng hay là sai, là trung hay là gian.
Chính Đức tận mắt trông thấy Vương Đường hối lộ Trương Nhuệ. Đường đường một Trấn thủ thái giám nếu không làm chuyện xấu xa thì sao lại sợ mộtNgự sử nhỏ nhoi chứ? Suy nghĩ của Chính Đức đơn giản vô cùng, VươngĐường là kẻ xấu vậy Đoàn Phi đương nhiên là tốt. Những kẻ khác nói ĐoànPhi là kẻ xấu chắc chắn cũng đều là những kẻ tham ô ăn hối lộ, cho nêntrong lòng vốn đã nhận định sẵn như vậy rồi. Lời của người khác đều nhưgió thoảng bên tai, càng xem tấu sớ của Đoàn Phi càng cảm thấy người này cương trực bất khuất, dám làm dám nhận, những kẻ khác càng nhìn càngthấy ngứa mắt. Chính Đức đề nghị để cho Đoàn Phi nhậm chức Tuần phủ thìbá quan kịch liệt phản đối. Bá quan đề nghị chọn người khác làm Tuần phủ thì Chính Đức lại không tín nhiệm. Hai bên cứ như vậy giằng co khôngdứt.
Ngày hôm đó, tình thế đột nhiên phát sinh xoay chuyển. Một viên Ngử sửvốn không có liên quan gì đột nhiên dâng lên một bản tấu. Chính Đức đọcđược liền giống như bắt được vàng, qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965626/quyen-2-chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.