Chương trước
Chương sau
Nghe xong lời Vương Thủ Nhân, Dương Đình Hòa bèn buông tay ra nói:

- Được, có lời của Vương đại nhân thì ta yên lòng rồi. Chư vị đại nhân, lão hủ đi lãnh trượng hình đây, xin từ biệt!

- Phụ thân đại nhân, chúng ta cùng nhau đi! Con trai Dương Đình Hòa là Dương Thận bước ra trước đám đông, lẫm lẫm nói:

- Chúng ta phụ tử đồng lòng, hãy cùng xuống âm tào địa phủ đấu với lũ yêu ma quỷ quái kia đi!

- Dương đại nhân, chúng ta nguyện cùng Dương đại nhân đi lãnh trượnghình, cùng lấy cái chết mong sao vãn hồi tâm ý của Hoàng thượng.

Rất nhiều đại thần đều dõng dạc cảm khái nói.

Dương Đình Hòa nước mắt lưng tròng nói:

- Chư vị, xin hãy nghe lão phu nói một lời. Chư vị đây đều là lương đống nước nhà, sao có thể dễ dàng hy sinh như vậy? Hãy cố trụ lại mà tiếptục can gián Hoàng thượng mới được. Thận nhi, con cùng kẻ làm cha nàykhông giống nhau. Con cùng Yên Nhĩ mới vừa tân hôn, sao lại tùy tiệnbuông tay với nhân gian. Mẫu thân cùng với thê tử của con còn ở XuyênTrung đợi con, con vạn lần không thể kích động a!

Dương Thận còn muốn phân bua, Dương Đình Hòa liền quát:

- Không được lắm lời, ngươi muốn trở thành nghịch tử hay sao?

Dương Thận kích động quỳ sụp xuống, ôm lấy chân Dương Đình Hòa mà kêu:

- Phụ thân đại nhân a!

Dương Đình Hòa ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra phía ngoài. Ba quan văn võ hai bên không thể không hướng về y mà thi lễ, có người còn quỳ bái khấuđầu. Dương Đình Hòa bước ra khỏi điện Thái Hòa xong thì không còn quaytrở lại nữa.

Dương Đình Hòa lãnh bốn mươi trượng, nhờ Võ Tông cảm kích công lao mườinăm thần phụ mà lệnh Trương Nhuệ lưu tình không đánh chết. Một đạo thánh chỉ hạ xuống giáng ông xuống làm thường dân, nhất đại danh thần DươngĐình Hòa từ đây giã từ triều đình. Ông một đời ôm chí lớn, kết cuộc tanthành bọt nước.

Buổi chiều ngày Dương Đình Hòa lãnh trượng hình, bá quan văn võ do Lạibộ Tả thị lang Hà Mạnh Xuân dẫn đầu kéo tới quỳ trước Tả Thuận Môn. Bọnhọ kêu oan cho Dương Đình Hòa chấn động một góc hoàng cung. Chính Đứcđại nộ, hạ lệnh bắt hơn một trăm ba mươi người nhốt vào ngục, mệnh hơntám mươi người khác trở về chờ định tội. Qua ngày hôm sau, hơn một trămtám mươi người bị phạt trượng, Biên tu Vương Tương cùng hơn chục ngườikhác bị đánh đến chết.

Trong Thái Hòa điện vẫn cứ diễn ra tình trạng Hoàng thượng cùng chúngđại thần đối kháng như vậy. Chính Đức lòng dạ sắt đá, có đánh chết thêmmột loạt quan viên nữa cũng không hối tiếc, đến Dương Nhất Thanh cũng bó tay bất lực. Phí Hoành thì sớm đã mềm như bún rồi. Vương Thủ Nhân vừamới thăng nhiệm làm Uyên Các Đại học sĩ kiêm Binh bộ Thượng thư cũngđứng ngồi không yên (tiền nhiệm Vũ Anh điện Đại học sĩ kiêm Binh bộThượng thư Dương Nhất Thanh đã thăng lên làm Văn Hoa điện Đại học sĩ,kiêm Công bộ Thượng thư. Tiền nhiệm Công bộ Thượng thư do đứng về phíaDương Đình Hòa đã bị cách chức đuổi về quê).

Mắt thấy sự việc càng lúc càng không thể vãn hồi, Vương Thủ Nhân thầmthan một tiếng. Mãn triều văn võ này tại sao lại toàn kẻ cùng một giuộcthông đồng với nhau như vậy? Xem ra cái vai trò người hòa giải vẫn cứphải đến tay ông ta. Điều lo lắng duy nhất chính là bị mọi người triệtđể đánh giá là đỗng lõa với Đoàn Phi, ngày sau không khéo còn bị têntiểu tử này làm liên lụy.

Nhìn mãn triều văn võ cùng một bộ dạng như ngậm bị thóc, trong lòngChính Đức vừa tức giận vừa khoái chí. Lão tử là Hoàng đế, bọn khốn kiếpcác ngươi ăn của ta mặc của ta, ta muốn phong một chức quan cũng lôithôi như vậy. Cùng lắm thì giải tán cả đám, đem các ngươi thay đổi hếtđi. Trẫm không tin rằng dưới gầm trời này tìm không ra kẻ làm quan biếtvâng lời!

Mắt thấy triều thần toàn thân run rẩy mà vẫn còn lớp sau tranh lớp trước đứng ra nộp mạng. Mắt thấy Chính Đức sắc mặt mỗi lúc một sa sầm, sátkhí càng lúc càng nặng, Vương Thủ Nhân thật không còn biện pháp khác,chỉ đành hít một hơi dài, bước ra hướng về Chính Đức thưa:

- Hoàng thượng, thần có một đề nghị, vừa có thể cho Đoàn Phi cơ hội thểhiện tài cán giúp nước nhà, vừa có thể làm yên lòng bá quan trong triều.

Chính Đức mừng rỡ, vội vàng nói:

- Vậy ngươi còn không mau mau nói ra!

Vương Thủ Nhân nói:

- Thần kiến nghị cắt ngử hai viên chính phó khâm sai. Đoàn Phi làmchính, và chọn một người khác làm phó. Đoàn Phi chuyên trách điều traphá án, các công vụ khác không được hỏi tới. Khâm sai còn lại phụ tráchcông vụ Tuần phủ địa phương kiêm giám sát Đoàn Phi. Châu phủ thuộc quảnhạt của Nam Trực Lệ nhiều như vậy, có hai viên khâm sai hỗ trợ lẫn nhausẽ thỏa đáng hơn việc chỉ phái một người.

Chính Đức nhướn mày, ngẫm nghĩ một hồi cuối cùng gật đầu nói:

- Đề nghị này rất hay. Vậy thì ứng viên cho chức phó khâm sai Vương đại nhân có ý kiến gì không?

Tất cả văn võ bá quan đều dỏng tai lên nghe ngóng. Chỉ thấy Vương Thủ Nhân cười nhàn nhạt nói:

- Trọng trách này có thể ủy thác cho Hàn lâm Dương Thận!

Quần thần ồ lên. Chính Đức biến sắc. Qua vụ án Tiền Ninh, Dương Thận đểlại cho Chính Đức ấn tượng không tồi, bất quá cha hắn là Dương Đình Hòaa. Hiện đại Dương Đình Hòa còn nằm nhà hấp hối đó, tên Dương Thận này có thể ngoan ngoãn nghe lệnh mà hỗ trợ Đoàn Phi sao? Chỉ e hắn lại cố ýkìm hãm Đoàn Phi, vậy thì phải làm thế nào đây?

Chính Đức đem lo lắng của mình nói ra, Dương Nhất Thanh bèn đứng ra nói:

- Hoàng thượng không cần lo lắng. Dương Thận tài cao bát đấu lại thànhthục chuyện công vụ, ghét cái ác như kẻ thù, cương chính bất khuất.Người này lại hiểu được lễ nghi đại thể, đối với triều đình một dạ trung thành, không hề có lòng oán hận. Cho dù y có bận tâm thương thế của phụ thân, thì cũng sẽ lấy quốc sự làm trọng! Đây chính là người có thể nhận chức khâm sai, phò trợ Đoàn Phi tuần phủ Nam Trực Lệ! Nhiều nhất Hoàngthượng cho y thêm thời gian vài ngày, đợi thương thế cha hắn ổn định lại rồi mới lên đường. Còn về việc bãi miễn quan chức của tam ti phủ ỨngThiên, xin đợi hai vị khâm sai điều tra rõ ràng việc tham ô ăn hối lộrồi mới định đoạt cũng không muộn.

Chính Đức nghe xong chậm rãi gật đầu. Kể từ khi bá quan tranh cãi nghịluận không dứt, Chính Đức tuy là chẳng vui vẻ gì nhưng dù sao cũng coinhư đạt được tâm nguyện rồi. Vậy là sự việc đã được định đoạt. DươngNhất Thanh soạn chỉ, truyền Dương Thận lên triều. Dương Thận quả nhiênkhông làm mọi người thất vọng, liền quả quyết đáp ứng. Y trở về nhà anthuộc hạ đi rước thê tử cùng mẫu thân từ Tứ Xuyên trở về kinh thành đểtiện chăm sóc lão phụ Dương Đình Hòa. Mọi việc xong xuôi qua sớm ngàyhôm sau liền mang theo thánh chỉ rời khỏi kinh thành.

Chỉ bất quá Dương Thận không có lập tức tới Ứng Thiên, mà ra Thiên Tânngồi thuyền tới Sơn Đông, rồi lại chuyển đường sông xuôi xuống Tô Châu. Ở Tô Châu quan sát hai ngày, mới tới Ứng Thiên. Sau khi tới Ứng Thiêncũng không vội đi kiếm Đoàn Phi truyền chỉ, trước khi lên đường phụ thân Dương Đình Hòa cùng Dương Nhất Thanh đại nhân đều nói với y rằng hãyngầm điều tra trước tình hình hai đương sự chính của vụ án này. Bọn họtuy rằng ghét Đoàn Phi, nhưng càng hận đám hoạn quan. Hành động củaVương Thủ Nhân đã nhắc nhở bọn họ, hiện tại Chính Đức vô cùng xem trọngtên Đoàn Phi này. Nếu như hắn có chút phẩm hạnh, thì có thể thử lôi kéohắn về phe ta, dùng để đối phó thế lực hoạn quan.

Bởi vì các phe phái trong triều đều có lập trường riêng, cho nên tin tức trên triều còn chưa truyền ra ngoài. Mãi cho đến khi Dương Thận đứng ra cũng chẳng có ai biết khâm sai sớm đã tới Giang Nam rồi.

Đoàn Phi nghe rõ thánh chỉ xong thì kích động đến mức muốn ngửa lên trời mà gào thét. Hai tay hắn giơ cao, nghẹn ngào nói:

- Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, thần Đoàn Phi tiếp chỉ!

Dương Thận đỡ Đoàn Phi đứng dậy, cười nói:

- Đoàn đại nhân, tại hạ Dương Thận, phụng mệnh Hoàng thượng nhậm chứcNam Trực Lệ phó sứ khâm sai, chuyên trách chính vụ dân sinh. Sau này còn phải nhờ Đoàn đại nhân giúp đỡ nhiều nhiều a.

Đoàn Phi đáp lễ nói:

- Đại nhân khách khí rồi. Đoàn Phi ngoài chuyện phá án thì cái gì cũngkhông hiểu. Sau này còn cần đại nhân thường xuyên chỉ bảo mới phải a.Dương đại nhân xin đợi một lát, trước mắt đang có một vụ án cần lập tứcxử lý.

- Đoàn đại nhân xin cứ tự nhiên.

Dương Thận nói với Đoàn Phi:

- Hạ quan có chức trách giám sát đại nhân chấp pháp, cho nên nói rõtrước với đại nhân, để tránh sau này gây nên hiểu lầm không đáng có.

Đoàn Phi ngẩn người, rồi gật gật đầu. Đoàn Phi tay cầm thánh chỉ bước lên công đường, hướng về ba vị đại nhân mà quát:

- Đoàn Phi vâng mệnh Thiên tử, hiện là Nam Trực Lệ khâm sai tuần phủ,chuyên trách Hình ti. Ta tra xét án cũ án mới, bình giải án oan, rửasạch oan tình, trừng trị tham quan gian tà. Thánh chỉ tại đây, ba vị đại nhân có cần tự mình kiểm chứng hay không?

Ba vị đại nhân vừa rồi sắc mặt còn lạnh tanh, hiện tại đã biến thànhtrắng bệch, mồ hôi túa ra như tắm, đặc biệt là Hình bộ Tả thị lang PhóTố trong lòng hối hận không thôi. Hôm nay khó khăn lắm mới có dịp xuấtđầu giúp Vương gia một ân huệ mà xử lý vụ án này, ai ngờ trượng còn chưa đánh xuống được ai thì tên Đoàn Phi này bỗng chốc đã trở thành khâmsai. Tình thế này khiến y như bị chẹn họng vậy, còn gì để nói nữa đây?

Tiết Trạch và Ngụy Đạt Thiên từ lúc nghe xong thánh chỉ thì đã mềm nhũnra trên ghế rồi. Bọn chúng đâu ngờ rằng kết quả sẽ thành ra như vậy chứ. Đường đường Tô Châu Trấn thủ thái giám Vương Đường đích thân tới kinhthành lôi kéo quan hệ, hối lộ bá quan cùng công kích Đoàn Phi. Kết cụcvẫn là thua cuộc, mà thua thật thảm a. Đoàn Phi thụ mệnh tuần phủ NamTrực Lệ, Vương Đường tự thân còn khó giữ thì mấy kẻ như y càng chẳng cần phải nói nữa.

Nhìn thấy ba tên mặt cắt không còn chút máu, người đã mềm như bún khôngdám hó hé nửa lời; Đoàn Phi nghĩ đến nửa tháng nay chịu uất ức mà khôngnhịn được ngẩng lên trời cười lên ha hả:

- Ha ha! Ba vị đại nhân có từng nghe qua câu ngẩng đầu ba tấc có thầnminh chưa? Hiện tại rõ ràng đã ứng nghiệm rồi. Các ngươi còn gì để nóikhông? Mau cút hết xuống cho ta, giờ đến lượt bổn quan thăng đường!

Ngụy Đạt Tiên yếu ớt đáp:

- Đoàn Phi, ngươi đừng vội đắc ý. Bổn quan cũng đường đường là khâm điểm nhị phẩm đại quan. Cho dù ngươi phụng mệnh tuần phủ Nam Trực Lệ, nếukhông bằng không chứng cũng chẳng thể làm gì được bọn ta!

Đoàn Phi bước tới trước bàn của Ngụy Đạt Tiên, chỉ thẳng vào ba tên quát:

- Đừng có lắm lời, chứng cứ phải dùng hình tra xét mới được, các ngươicứ chờ đó đi! Bổn quan hiện tại khai thẩm vụ án Chu An, không rảnh để ýđến các ngươi. Mau cút ra xa cho ta, bằng không ta lại hỏi tội các ngươi cản trở ta xử án.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.