Chương trước
Chương sau
- Bất luận khâm sai đại nhân vào kỹ viện hay là nhà xí đều phải giám sát chặt chẽ cho ta, có bất kỳ động tĩnh gì lập tức báo cáo. Ngoài ra thông báo với bọn du côn vô lại trong thành ngoan ngoãn một chút, đương lúc sóng gió này không được gây chuyện. Còn cái đám điêu dân bất trị kia hãy nghĩ cách làm cho bọn chúng lặng vài hôm, đừng để khâm sai đại nhân nhìn thấy.

Người đó là tâm phúc của Vương Đường, tên gọi Viên Thắng Ba. Hắn gật đầu nói:

- Tiểu nhân nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng việc mà lão gia đã phân phó. Xin lão gia yên tâm.

Vương Đường ừ một tiếng, nói:

- Gọi Thế Dũng đem khế ước, thư làm hòa cùng với hai mươi vạn lượng đem qua. Nếu như tên Đoàn Phi này quả có dự định bắt tay với chúng ta làm hòa thì hắn sẽ không từ chối, nếu không đó là giả. Nhớ rõ, đích thân đem ngân phiếu giao tận tay khâm sai đại nhân. Nghe nói gia cảnh vị Đoàn đại nhân này sung túc, nhưng mười vạn lượng cũng không phải là số tiền nhỏ nên nếu hắn chịu nhận thì tốt. Nếu không...

Trong mắt Viên Thắng Ba đầy sát khí, nói:

- Nếu như hắn âm thầm phá rối tiểu nhân sẽ làm cho hắn chết một cách không rõ ràng, gặp Diêm vương rồi cũng không biết cáo ai!

Vương Đường hài lòng, ừ một tiếng:

- Đó là bất đắc dĩ thôi. Nếu có thể mua chuộc tên Đoàn Phi này thì cứ mua chuộc. Tên này được Hoàng thượng sủng ái, tiền đồ không thể lường được đâu!

Bọn Đoàn Phi về tới tư dinh phủ khâm sai, đi vào phía hậu viên. Tô Dung đẩy nhẹ tên Đoàn Phi đang gục đầu vào vai nàng ta, nhẹ nhàng nói:

- Đừng giả vờ nữa. Công tử rút cục có chủ ý gì? Không nói cho ta biết ta mặc kệ đó?

Đoàn Phi đứng thẳng người, quay lại nói với Tô Dung:

- Ta đâu có chủ ý gì đâu. Vụ án của Chu An kết thúc như thế thôi, mọi người hãy vui vẻ vài ngày ở Tô Châu. Đợi thời gian nữa chúng ta sẽ về Dương Châu.

Tô Dung trầm mặc nói:

- Công tử dự tính làm yên lòng Vương Đường trước, âm thầm thu thập chứng cứ. Đợi lúc hắn không phòng bị sẽ ra đòn chí mạng đúng không?

Đoàn Phi cười nói:

- Dung nhi, ngươi càng ngày càng hiểu ta rồi đó. Ta đang tính chính là chủ ý này đây. Có điều vài người chúng ta nhất định sẽ bị Vương Đường cho người theo dõi sát sao. Những người khác ta lại không yên tâm lắm, người có thể dùng được lại ít quá.

Tô Dung suy tư nói:

- Muốn thoát khỏi những kẻ đang theo dõi kia không khó. Có điều bên cạnh Vương Thế Dũng luôn có cao thủ tương trợ, bên cạnh Vương Đường cũng không phải không có người. Ta lo phá hoại mất kế lớn của công tử nên cũng không dám hành động khinh suất. Nhưng lẽ nào công tử không có biện pháp gì hay sao? Nếu không phải sớm có chuẩn bị công tử chắc cũng không dễ dàng mà thỏa hiệp với Vương Đường như hôm nay?

Đoàn Phi hí hửng duỗi cái lưng, nói:

- Đương nhiên là ta không dễ dàng bỏ qua cho Vương Đường và kẻ giết người là cháu họ hắn. Hừm, vài ngày tới này chúng ta sẽ không làm bất cứ cái gì, nhưng lại có kẻ làm trò vui, chúng ta hãy ở lại Tô Châu vui vẻ vài ngày đi. Nếu như dự đoán của ta không sai thì mấy ngày này cũng không lãng phí đâu. Hôm nay uống chút rượu, ta muốn đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi lát. Dung nhi, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi.

- Vâng, ta đi gọi người chuẩn bị nước ấm cho công tử.

Tô Dung cười tình tứ rồi thoắt cái đi mất.

Một tiếng phập, mũi tên trúng hồng tâm. Hoa Minh cổ vũ:

- Tài bắn cung tên của đại nhân tiến bộ vượt bậc từng ngày. Mới luyện tập có vài ngày đã mạnh hơn cả những thần tiễn trong hàng quân.

Trong lòng Đoàn Phi ngầm cảm thấy đắc ý, bụng nghĩ:

- Cái này là đương nhiên. Sư phụ của ta là tam tiễn định kinh quân Vương Thủ Nhân mà. Cái ta học là thuật bắn cung phi vũ lưu tinh, một kỹ thuật bắn hàng đầu. Có hạo thiên thần công hỗ trợ, lại có nguyên lý lực học bảo đảm thì phát nào phát nấy không trúng hồng tâm mới lạ.

Tuy nhiên điều này không đến nỗi làm cho hắn đắc ý đến quên cả mình. Hắn nói khiêm tốn:

- Ta vẫn còn kém lắm. Có thể dùng trên chiến trường thì mới thể hiện được bản lĩnh. Địch không phải đứng đó làm bia cho ta bắn đâu. Hoa đại ca, đại ca võ công cao cường, kinh qua vô số chiến trường, hay là làm bia cho ta, ta dùng tên bắn đại ca.

Hoa Minh hơi sửng sốt, sau đó cười liền, nói:

- Thuộc hạ không dám. Đại nhân hãy gọi tên của ta đi. Nếu đại nhân có hứng thú ta sẽ cùng đại nhân thử xem sao.

Hoa Minh quay lại lén cười với bốn người thuộc hạ đang đứng sau lưng:

- Các ngươi cũng đừng nghĩ ở đó xem không. Mau đến chỗ bia kia cho ta, năm cái bia vẫn tốt hơn là một cái bia.

Đoàn Phi nhanh chóng hiểu vì sao năm cái bia vẫn tốt hơn là một cái. Bởi vì năm người đó không phải đứng yên một chỗ cho hắn bắn mà liên tục đổi vị trí cho nhau, thoát ẩn thoát hiện. Đoàn Phi nhìn hoa cả mắt, dường như không còn biện pháp nào bám theo một người, hắn không khỏi kêu lên:

- Hoa Minh, tốc độ các ngươi nhanh quá, chậm một chút cho ta. Ta là kẻ mới học, bóng của các ngươi ta còn không bắt được thì bắn cái gì.

Bọn Hoa Minh liền chậm lại, vừa tránh vừa dạy cho Đoàn Phi làm sao để dự đoán được hành động của mục tiêu. Đối với mục tiêu bia di động Đoàn Phi học rất nhanh. Theo sự hướng dẫn của bọn Hoa Minh, Đoàn Phi theo đó luyện nửa canh giờ đã có thể bắn trúng mục tiêu di động với tốc độ của con thỏ hoang đang tháo chạy.

Đang chơi vui vẻ, quản gia của Ngô phủ vội vội vàng vàng đi đến hành lễ với Đoàn Phi nói:

- Khâm sai đại nhân, ông chủ Bảo Đại Tường Ân Đức Tường muốn được gặp đại nhân, đại nhân muốn gặp ông ấy không ạ?

Đoàn Phi xem giờ, hỏi:

- Bây giờ là lúc nào rồi?

Hoa Minh đáp:

- Đại nhân, đang giữa giờ Tỵ (khoảng 10 giờ sáng).

Đoàn Phi nói:

- Được rồi, vẫn còn chút thời gian. Ta sẽ đi gặp ông ta ngay. Hoa Minh, phái người đánh thức bọn Thạch Bân. Đoán chừng có người muốn làm chủ mời chúng ta đi chơi rồi.

Lời của Đoàn Phi vừa dứt, một gia đinh của Ngô phủ đi nhanh lại bái Đoàn Phi một bái, nói:

- Khâm sai đại nhân, Vương công công cho người đến hẹn với đại nhân nói muốn cùng đại nhân đi chơi Thái Hồ, không biết ý đại nhân thế nào?

Đoàn Phi cười nói:

- Đến sớm không bằng đến khéo. Như vầy đi, Ngô quản gia gọi bọn họ đến cả đi, ta sẽ cùng gặp bọn họ.

- Cái này...

Ngô quản gia do dự một lát thấy Đoàn Phi không thay đổi chủ ý liền lui đi.

Đoàn Phi vội vàng tắm táp qua, thay quần áo rồi mới đi gặp bọn họ. Tại thư phòng của Ngô phủ, Ân Đức Tường có chút bất an, còn người ngồi đối diện với ông ta lại tỏ ra trấn tĩnh hơn nhiều. Đoàn Phi đi vào trong thư phòng cười hớn hở chào mọi người, nói:

- Ông chủ Ân, Viên tiên sinh, để các vị đợi lâu rồi. Thất lễ! Thất lễ! Hôm qua có chút rượu, mới tỉnh được không lâu.

Ân Đức Tường cười gượng đáp lễ với hắn, Viên Thắng Ba kia cũng đáp lễ, cười nói:

- Không sao. Không sao. Chúng tôi cũng mới đến. Lão gia nhà tôi hiện vẫn còn chưa dậy kìa, có điều lão gia đã sớm phân phó cho tôi hôm nay cùng đại nhân đi chơi Thái Hồ vì thế tôi mới đến hẹn với đại nhân trước.

Đoàn Phi cười nói với ông ta:

- Hôm qua lúc uống rượu ta đã hứa với Vương công công rồi. Gì phải phiền đến Viên tiên sinh thế này? Có điều cũng vừa đẹp, ông chủ Ân đích thân đem ghi chép về cái dao găm đó đến đây chứ? Tiện giao cho Viên tiên sinh đem về cho Vương công công.

Ân Đức Tường không biết Đoàn Phi đang suy tính gì nên nghe thấy lời của Đoàn Phi thì trong bụng thầm kêu khổ. Dưới con mắt nhìn soi mói của tên Viên Thắng Ba kia, ông ta đành phải lôi ra một quyển sổ, cười khổ sở:

- Đây là quyển sổ ghi chép về cái dao găm đó, không có bản sao đâu thưa Đoàn đại nhân, Viên tiên sinh.

Đoàn Phi cầm quyển sổ đó giao cho Viên Thắng Ba, nói:

- Viên tiên sinh xin trả lời với Vương công công rằng Đoàn mỗ tôi tuân thủ giao ước, không biết Vương công công bên đó thế nào?

Viên Thắng Ba đem quyển sổ đó cất trong người, lại rút ra từ trong tay áo ra một lá thư lớn đưa cho Đoàn Phi, nói:

- Đoàn đại nhân, cái này Vương công công giao phải trao tận tay Đoàn đại nhân. Xin Đoàn đại nhân mở ngay trước mặt.

Ân Đức Tường vội nói:

- Đoàn đại nhân, ta xin hẹn khi khác lại tiếp kiến.

Đoàn Phi cười nói:

- Không vội. Ông chủ Ân xin chờ lát.

Hắn mở niêm phong lôi ra rất nhiều trang giấy, xem một lượt, đếm thấy đúng hai mươi tờ ngân phiếu trị giá hai mươi vạn lượng. Đoàn Phi ngơ ngác một lát, rồi ngay sau đó đem tất cả dồn lại như cũ chuyển cho Tô Dung đang đứng bên cạnh. Đoàn Phi cười với Viên Thắng Ba:

- Vương công công đúng là khách sáo quá. Xin nói lại với Vương công công Đoàn Phi sẽ đúng hẹn.

Viên Thắng Ba đạt được mục đích đến của mình, hắn nhìn Ân Đức Tường một lượt, vui vẻ cáo từ. Đoàn Phi cười với Ân Đức Tường, nói:

- Ông chủ Ân xin đừng vội trách mắng ta không sớm báo cho ông biết sẽ gặp người nhà Vương công công. Sự tình thay đổi nhanh hơn cả dự đoán. Hiện tại vụ án Chu An đã được phá, ta đã hòa giải với Vương Đường. Có ta nói tốt với ông ta thì Vương Đường sẽ không làm khó cho ông chủ Ân đâu.

Trong lòng Ân Đức Tường có chút không vui, có điều ông ta cũng không dám ra mặt với Đoàn Phi. Nhiều nhất là quay về đem tặng Vương Đường chút lễ là được. Ông ta mỉm cười đứng dậy nói với Đoàn Phi:

- Có lời của đại nhân ta yên tâm rồi. Đoàn đại nhân, đại nhân có còn nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt, những đề nghị đó của đại nhân???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.