Giang Lương lạnh lùng liếc qua, và nói:
-Nếu là ta giết thì ta khôngcần từ chối, nhưng nếu không phải là ta giết các ngươi đừng hòng đổ lênđầu ta. Sau khi tới nơi tồi tàn này ta rất lâu rồi không muốn giếtngười. Có biết tại sao không?
Ánh mắt Giang Lương liếc nhìnlàm cho thôn dân kia sợ lạnh gáy. Giang Lương bứt nút áo cởi áo ra, lộra một tấm ngực đầy vết sẹo.
Không ít người kinh ngạc kêu lên,Giang Lương ném áo qua một bên, chậm rãi xoay người. Sau lưng cậu tacũng có rất nhiều vết sẹo. Có chỗ là do cây gỗ đâm vào, có chỗ do lửađốt còn rất nhiều vết sẹo không nhận ra lai lịch. Trong lòng mọi ngườiđều ngạc nhiên mà nghĩ: một đứa trẻ 12,13 tuổi, tại sao lại bị nhiều vết sẹo vậy chứ?
- Những vết thương này.
Giang Lương từ từ xoay người ngồi xuống, thản nhiên nói rằng:
- Có chỗ là cha đánh, có chỗ là mẹ đốt, nhiều hơn là do ta tự gây ra. Bọn họ vì ta không nghe lời nên đánh ta. Ta thì vì muốn khống chế ý nghĩgiết người trong lòng nên cố ý làm mình bị thương. Nếu không hơn một nửa nhóc con trong thôn này đã chết trong tay ta từ lâu rồi, những ngườibắt nạt ta đều đáng chết!
Trên người Giang Lương đột nhiên bùnglên ý định giết người làm cho Đoàn Phi cũng khẽ rùng mình. Những ngườikhác càng không cần nói nữa. Những thôn dân của thôn Ngu Sơn sau khinghe xong cũng đều sợ hãi, nhìn Giang Lương mà trong lòng cảm thấy hoảng hốt và nể sợ.
Giang Lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965582/quyen-2-chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.