Đoàn Phi cười nói:
-Điều này Dương đại nhân không cần lo lắng. Bổnquan tự có cách tra ra manh mối những vết tích tội ác của bọn VươngĐường. Bây giờ là lúc chân tướng phơi bày rồi. Sau khi vào thành Dươngđại nhân hãy chờ xem ta ra tay nhé. Nếu Dương đại nhân có hứng thú, cóthể cùng ta diễn một vở kịch. Ta sẽ diễn vai phản diện, Dương đại nhânkhông ngại cứ tiếp tục diễn vai chính diện đi.
Dương Thận chậm gãi gật đầu, nói:
-Nếu Đoàn đại nhân đã tính trước mọi việc, Dương mỗ rất vui lòng tháp tùng!Chỉ mong Đoàn đại nhân đừng phụ Hoàng ân, đừng phụ lòng kỳ vọng của phụthân ta.
- Hả? Dương đại học sĩ có kỳ vọng gì nơi ta?
Đoàn Phi kinh ngạc hỏi tới.
Dương Thận nhìn Đoàn Phi, thản nhiên nói:
-Phụ thân ty chức luôn cản trở con đường làm quan của Đoàn đại nhân, chẳngqua vì lo lắng trong triều lại xuất hiện hạng người Lưu Cẩn, Tiền Ninh,Giang Bân, mê hoặc Hoàng thượng làm hại thiên hạ bá tính mà thôi, chứthật ra không có ý gì khác. Đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày mớithấy lòng người. Nếu như Đoàn đại nhân vừa có tài lại không có mưu lợiriêng, nhất định sẽ tạo phước cho bá tánh, mưu lợi cho giang sơn ĐạiMinh. Phụ tử ty chức cho dù phải vì Đoàn đại nhân mà kết cỏ ngậm vành,cống hiến hết mình thì đâu có xá gì chứ?
Đoàn Phi nghiêm nghị đứng dậy, cung kính lạy Dương Thận, và nói:
-Đạo đức cao thượng của Dương đại học sĩ, Đoàn Phi xin thụ giáo. Đoàn Phikhông dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965581/quyen-2-chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.