Lúc đầu Vương Thủ Nhân nói khiến cho các quan trong triều đều cảmthấy điều Đoàn Phi đến kinh thành cũng là một chủ ý hay. Hắn còn trẻtuổi, lẽ nào lại có thể thăng tới chức quan nhị phẩm, nhập các phongtướng hay sao? Cho dù được sự ân sủng của Hoàng thượng, chi cần khốngchế hắn trong tay, còn sợ hắn làm được trò trống gì sao? Lâu dần Hoàngthượng đối với hắn phai nhạt rồi, chỉ cần hắn có một chút không cẩn thận bị nắm nhược đểm, càng có thể khiến hắn bãi quan trở về Giang Nam, hoặc bị phạt đi đày sung quân thì càng không có cơ hội trở lại triều đìnhlàm loạn nữa rồi.
Nhưng sau khi bọn họ nghe thấy tối qua Đoàn Phi ngủ lại Báo Phòng thì thay đổi chủ ý. Báo Phòng hiện tại tươngđương với Hoàng cung nhỏ, có thể ở lại Báo Phòng liệu mấy ai có đượcvinh dự đấy chứ, Lưu Cẩn, Tiền Ninh, những tên thái giám này thì khỏinói, Giang Bân, Hứa Thái bọn người này có người nào tốt? Quan trọng hơnđó là, tuy không ai dám nói ra, nhưng nghe nói Võ Tông Chu Hậu Chiếu cókhuynh hướng đồng tính. Năm đó lúc Tiền Ninh quyền khuynh triều dã, mọingười rõ ràng nhìn thấy vua Chính Đức nằm chung giường với hắn, còn gốiđầu vào đùi hắn… Sau này mỗi khi Tiền Ninh rời khỏi Báo Phòng, các quanđại thần chờ chầu từ rất lâu đã biết vua Chính Đức đã thức dậy và chuẩnbị lâm triều sớm rồi.
Từ xưa đến nay các vị Hoàng thượng cókhuynh hướng đồng tính nhiều không đếm xuể, ai ai cũng đều ca tụng ĐạiHán cường thịnh. Lúc ấy Lưỡng Hán có 25 đế vương họ Lưu, trong lịch sửghi chép thì có 10 vị Hoàng thượng có nam sủng, Hán Vũ Đế đại danh lừnglẫy có nhiều là năm người nam sủng, hơn nữa vua Chính Đức thích nam sủng lại càng bừa bãi. Năm đó Lưu Cẩn quyền khuynh một thời, lấy ngoại hiệucủa Hoàng thượng dễ dàng vậy sao? Hắn khiến cho quan thần khổ không nóilên lời, cả triều đình văn võ bá quan hầu như gặp hắn đều phải hành đạilễ. Tiền Ninh, Giang Bân xem như có vết xe đổ trước, cũng lộng quyền ứchiếp người, nhưng không lợi hại bằng Lưu Cẩn, nhưng bọn chúng cũng tuyệt đối không phải là lương thiện. Hoàng đế Đại Minh tự Anh Tông về saukhông có ai dám ra khỏi thành một bước, dưới sự cổ động của hai ngườinày, vua Chính Đức rời kinh thành du hành tưởng chừng như là không cóchút kiêng kị, còn tạo ra bao nhiêu trò cười. Nhưng văn võ bá quan chính là không có đối sách nào.
Sau việc Ninh Vương làm loạn vuaChính Đức liền phế bỏ Giang Bân và Tiền Ninh, tất cả mọi người đều vỗtay khen ngợi. tuy rằng tiếp đó thế lực của văn võ bá quan cũng bị vuaChính Đức tẩy trừ, nhưng Trương Nhuệ, thái giám mới nhậm chức lại khôngđược sủng ái như Tiền Ninh, Lưu Cẩn. Bởi vậy hắn cũng không dám quá mứcngạo mạn. Thế lực hoạn quan với khoảng cách thời kì đỉnh phong chênhlệch khá xa, bách quan dưới thời vua Chính Đức chưa bao giờ được thoảimái như thế này. Bọn họ sớm nghĩ rằng một người làm quan cả họ được nhờ, lại không ngờ rằng đột nhiên Đoàn Phi lại xuất hiện, hắn rất được sủngái, rất tài năng, hơn nữa, ngày đầu tiên đến Bắc Kinh lại được giữ lại ở Báo Phòng! Trời ạ phút chốc lại bị loạn hết lên rồi!
Tất cảmọi việc đều nằm trong dự liệu của Trương Nhuệ, tối qua lúc nghe đượcvua Chính Đức nói muốn sắp sếp chỗ nghỉ cho Đoàn Phi ở Báo Phòng, hắnkinh ngạc vô cùng, còn cho rằng lại xuất hiện một tên Tiền Ninh, GiangBân nào đó nữa. Sau đó lại nghe nói chỉ là sắp xếp cho Đoàn Phi sangphòng khác nghỉ ngơi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, trong chốc lát hắn đãnghĩ ra được một kế độc, lập tức cho ngươi đi loan truyền khắp nơichuyện Đoàn Phi ngủ lại Báo Phòng, hơn nữa lại nói một cách mập mờ,khiến cho người khác không hiểu lầm không được.
Chiêu này quả nhiên ác độc, khiến cho bách quan lập tức đối với Đoàn Phi có thái độdè chừng và sợ hãi. Chỉ cần bọn họ tiếp tục công kích chèn ép Đoàn Phi,còn sợ không đi nhờ vả Đông xưởng, không nhờ vả Trương Nhuệ hắn sao?
Lễ Bộ Thượng thư Thạch Qúy là người không ưa Đoàn Phi nhất trong Lục Bộ Thượng thư, bởi vậy hắn đứng ra sớm nhất, nói một mạch những điều côngkích Đoàn Phi đẩy hắn về Phủ Ứng Thiên, Tả Hữu Đô Thiêm Ngự Sử Đô SátViện căn bản là không có gì khác biệt.
Lời nói của Thạch Qúyđã khơi dậy rất nhiều sự đồng cảm của bá quan. Những tên quan này nhaonhao ném đá xuống giếng (thấy người gặp nguy thừa cơ hãm hại),muốn nhân cơ hội trong chốc lát đe dọa mầm họa. Nhưng các quan viên có tri thứclại cảm thấy có chút gì không ổn, trong đó Vương Thủ Nhân là người nhìnthấu nhất. Hắn nhìn thấy nhiều người mắc lừa Trương Nhuệ như vậy, tronglòng không khỏi than thầm một tiếng. Thật là ngu ngốc a, Trương Nhuệ làngười như thế nào? Lời của hắn nói các ngươi có thể thuận miệng phụ họasao? Thật là không biết chữ chết viết như thế nào rồi.
Tuynhiên lần này Vương Thủ Nhân quyết định khoanh tay đứng nhìn, dù saocũng chỉ là làm quan ở đâu mà thôi, trừ phi liên quan đến sống chết, hắn mới ra tay.
Ngoài Vương Thủ Nhân ra còn có không ít ngườihiểu chuyện. Hình Bộ Thượng thư Trương Tử Lân lúc đầu còn mê muội, sauđó mới cảm giác được âm mưu của Trương Nhuệ, hắn nhìn thấy Trương Nhuệcười nhạt, mà vua Chính Đức lại cười khiến cho lòng người cảm thấy ớnlạnh. Hắn liếc nhìn về phía Dương Nhất Thanh, Dương Nhất Thanh giờ phútnày không tiện ra mặt, vừa hay để hắn ra mặt. vì thế Trương Tử Lân bướcra khỏi hàng, nói:
- Hoàng thượng, thần có ý kiến khác.
Trương Tử Lân quyền cao chức trọng, thân phận tôn kính, bách quan liềnlập tức im lặng. Trương Nhuệ nhìn hướng về phía Trương Tử Lân trong ánhmắt hiện lên một cái cười nhạt, vua Chính Đức ngồi thẳng người, rất có ý vị mà nói:
- Trương đại nhân, mau nói ý kiến của khanh cho Trẫm nghe.
Trương Tử Lân nói:
- Hoàng thượng, người có công tất phải thưởng, người có tội tất phảiphạt. Sao lại có thể vì tuổi của Đoàn đại nhân còn trẻ mà có thể có công không thưởng đây? Chi bằng đưa hắn vào Hình Bộ, đảm nhiệm chức vị Thịlang. Vừa có thể phụ tá lão thần, lão thần lại vừa có thể chỉ bảo thêm,sau này nếu có thể trở thành lương thần trụ cột của Đại Minh, Hoàngthượng thấy thế nào?
Dương Nhất Thanh sớm đã có ý đó,chẳng qua đây là chuyện của Hình Bộ, hắn không tiện thương lượng vượtquá chức phận. Hiện tại Trương Tử Lân đã đề xuất, hắn liền lập tức tánthành, Hữu Thị lang là quan tam phẩm, so với Hình Bộ Thượng thư quan nhị phẩm còn kém một bậc, nhưng chỉ cần an bài xong xuôi cho Đoàn Phi trước đã. Dựa vào năng lực của Trương Tử Lân, muốn xử lý tên phiền toái nàykhông thành vấn đề. Sau này xem tâm tính của hắn mà từ từ an bài đi.
Đương nhiệm Hình Bộ Hữu Thị lang đã hướng đến Trương Nhuệ, chiêu nàycủa Trương Tử Lân chính là một tên trúng hai đích. Trương Nhuệ vừa nghelập tức nghi ngờ nói:
- Trương đại nhân, có phải ngươi già rồinên hồ đồ không? Hữu Thị lang Hình Bộ đã không còn chỗ trống a, nếu nhưTrương đại nhân cảm thấy lực bất tòng tâm, sao lại không xin Hoàngthượng cáo lão. Đây mới thực sự là khiến hiền a.
Trương Tử Lân không chút hoang mang, nói:
- Cái đó không giống nhau, không phải ta nói ngoa, Trương Tử Lân ta tuy già rồi nhưng Hình Bộ vẫn chưa có người nào có thể thay thế ta. Nếu tatừ chức, thì chính là không lo cho đại cục mà không quan tâm đến triềuchính. Bây giờ có lương tài như Đoàn đại nhân xuất hiện, vừa hay ta cóthể mài dũa hắn tỉ mỉ một chút, giúp hắn sau này trở thành lương thần.Đó mới thực sự là lo cho đại cục. Còn hiện nay Hình Bộ Hữu Thị lang TàoTuyên
Trương Tử Lân quay đầu lại liếc nhìn Tào Tuyên mộtcái, Tào Tuyên có chút bất an mà trợn trừng mắt. Trương Tử Lân khẽ mỉmcười, quay đầu lại nói:
- Ta cảm thấy Tào Thị lang người nhiềuhơn việc, ăn không ngồi rồi, hoàn toàn là phụ lại ân sủng của Hoàngthượng đối với hắn. Trương công công nếu như ngài thích, không ngại cóthể chiêu hắn gia nhập Đông xưởng là được rồi.
Vua ChínhĐức vui vẻ hẳn lên, Tào Tuyên sắc mặt đỏ lên như quả cà chua, hắn bướcra khỏi hàng liền quỳ ngay xuống đất, hướng về phía vua Chính Đức dậpđầu kêu than:
- Hoàng thượng, Trương Tử Lân ông ta ngậm máu phunngười. Từ khi thần giữ chức Hữu Thị lang Hình Bộ đến nay đều nhất mựccẩn trọng, không dám phụ ân điển của Hoàng thượng. Trương Tử Lân vớithần có thù, ông ta rõ ràng là muốn mượn cơ trả thù, cúi xin Hoàngthượng minh xét!
Những người này một khi đã cãi vã thì sẽ không dứt. vua Chính Đức ngáp một cái, nói:
- Đừng cãi nhau nữa, Trương đại nhân và Dương ái khanh đều cảm thấyĐoàn Phi có thể đảm nhiệm Hình Bộ Hữu Thị lang, Thạch ái khanh và Trương ái khanh lại cảm thấy Đoàn Phi trẻ tuổi, kinh nghiệm ít, không thể cấtnhắc, chuyện này thật khó rồi, các ngươi còn có chủ ý nào khác haykhông?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Phí Hoành đang định bước ra khỏi hàng thì Trương Nhuệ lại nói:
- Hoàng thượng, vừa rồi lão nô còn chưa kịp nói hết thì đã bị Thạch đại nhân cắt lời rồi.
Vua Chính Đức ồ lên một tiếng, nói:
- Ngươi còn muốn nói gì còn không mau nói ra?
Trương Nhuệ hướng về phía Trương Tử Lân thầm cười một cái, nói:
- Hoàng thượng, tuy Đoàn đại nhân tại Nam Trực Lệ đã liên tiếp phá được nhiều kỳ án, liên tiếp lập công lớn cho triều đình. Nhưng các quantrong triều lại không xem trọng, có chút nghi ngờ là chuyện đương nhiênkhông thể tránh khỏi. Nếu như Đoàn đại nhân có thể phá án dưới tầm nhìncủa chư vị đại nhân, thì chắc chắn sẽ không còn ai nghi ngờ khả năng của hắn nữa, đến lúc đó Hoàng thượng có thể trực tiếp bổ nhiệm hắn thànhHình Bộ Thượng thư thì có lẽ mọi người cũng không có gì để nói nữa.
Rất nhiều quan viên đều âm thầm kêu khổ, chỉ nghe vua Chính Đức và Trương Nhuệ đang phối hợp đóng kịch với nhau, hỏi:
- Ồ, ý kiến này cũng không tệ, nhưng trong lúc nhất thời thì tìm kì án ở đâu cho Đoàn Phi trổ tài bây giờ?
- Hoàng Thượng quên rồi sao? Vụ án của Cẩm Y Vệ Thiêm Sự Bình Mậu.
Rất nhiều người không rõ sự tình bây giờ mới hiểu ra liền ồ một tiếng,Trương Nhuệ nói vòng vo như vậy hóa ra là không phải muốn nhằm vào người nào có mặt ở đây mà là Cẩm Y Vệ mới nhậm chức Chỉ huy Sứ Hạng Hào.
Hóa ra, vào mấy năm về trước, lúc đó Cẩm Y Vệ Thiêm Sự Bình Mậu độtnhiên vô duyên vô cớ mất tích, Cẩm Y Vệ tìm kiếm khắp nơi nửa năm mà vẫn không có kết quả. Vụ án Bình Mậu mất tích đã trở thành vụ án không đầumối nổi tiếng năm đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]