"Gia Kỳ, anh đã cảm thấy như thế nào trước khi chết?" - Tôi tự hỏi bản thân dù biết chắc sẽ không có câu trả lời.
Nhìn bóng dáng của Gia Vỹ khuất xa dần, thế nhưng trong lòng tôi không cảm thấy gì, chỉ có sự trống rỗng lúc này.
Tôi trở về phòng của mình, căn phòng thân thuộc với mùi hương dễ chịu khiến tôi như được chữa lành.
Tôi ngồi xuống cạnh cửa sổ, ánh sáng từ những tia nắng bên ngoài chiếu vào, tạo nên những vệt sáng lấp lánh trên sàn gỗ.
Mọi thứ xung quanh đều quen thuộc, thế nhưng ngay lúc này, mọi thứ đều mang một màu sắc u ám đến lạ.
Mùi hương của hoa nhài vẫn còn vương vấn trong không khí, nhưng không đủ để xua đi những nỗi đau đang ú đọng trong tâm trí tôi.
Hình ảnh của Gia Kỳ cứ lập đi lập lại trong tâm trí tôi, như một đoạn phim không có hồi kết. Nụ cười của anh, ánh mắt ấm áp, tất cả đều hiện hữu rõ ràng, nhưng gần như tôi không thể chạm tới.
Lòng tôi thắt lại khi nghĩ về những lời anh đã nói vào lần cuối cùng khi chúng tôi ngồi trên xe cùng nhau đi đến biển Phan Thiết, thật hoài niệm!
Tôi đứng dậy, đi về phía bàn làm việc. Tôi lấy một chiếc chìa khóa mở két sắt của mình, bên trong chính là một cuốn sổ tay cũ kĩ mà Gia Kỳ đã tặng tôi, tôi bất giác mỉm cười khi nhìn thấy nó. Đã bao nhiêu lần tôi muốn vứt bỏ nó đi nhưng lại không làm được, và thế là tôi cất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-vang-anh-duong-ruc-ro/3651200/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.