Dương được Vỹ nhờ vả là sang trông nom bé cún hộ anh tầm một đến hai hôm vì anh có việc ở Sài Gòn, thế nên
Dương qua đây ngủ vài hôm để tiện chăm và chơi với bé.
Khoảng tối khuya ngày 27/12/2032, Gia Vỹ trở về sau khi đã lo liệu đám tang cho Gia Kỳ, bộ dạng mệt mỏi, thiếu ngủ của anh làm Dương chú ý ngay sau khi anh mở cửa.
- Anh về rồi à, công việc sao rồi? - Dương đứng dậy đi lấy nước uống cho anh.
Vỹ uể oải nằm ngay xuống ghế sô pha, nhắm mắt lại vì có lẽ anh quá buồn ngủ rồi, thế nhưng không hiểu vì sao anh lại mở mắt ra, nhìn theo bóng dáng của Dương đang loay hoay rót nước rồi mang ra cho anh.
Của anh đây. - Dương đặt ly nước lên bàn, rồi ngồi xuống đất cạnh chỗ anh nằm.Cảm ơn Dương, he he. - Anh cười rồi uống lấy cốc nước Dương đưa anh.Dương nhìn sang, thấy yết hầu anh không ngừng di chuyển lên xuống liên tục, cô đoán chắc anh lại mải mê lo công việc mà lại quên uống nước nữa rồi. Dương nhìn lên đôi mắt anh, chúng đỏ hoe như có vẻ anh đã phải khóc rất nhiều, cảm nhận rõ ràng sự mệt mỏi và nỗi đau trong ánh mắt ấy của anh.
- Trông anh được khoẻ lắm, anh ổn chứ! - Dương nhẹ nhàng lên tiếng, ánh mắt cô chứa đầy sự lo lắng của cô dành cho anh.
Vỹ từ từ đặt ly nước xuống, đúng lúc đó những giọt nước mắt lăn dài trên má anh. Anh không thể ngăn cản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-vang-anh-duong-ruc-ro/3651191/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.