23 giờ 25 phút ngày 25 tháng 12 năm 2032...
Những giọt nước mắt lặng lẽ tuôn rơi trên góc má Vỹ, như những hạt sương đọng lại trên cánh hoa đã dần úa tàn.
Anh ôm lấy Gia Kỳ, cảm nhận từng hơi thở yếu ớt, từng nhịp đập trái tim đang dần chậm lại của anh mình. Cảm giác mãnh liệt của sự mất mát ập đến, như một cơn giông tố kinh hoàng cắt ngang hạnh phúc yên bình.
Giấc ngủ cuối cùng của Gia Kỳ trở thành màn đêm vĩnh cửu, không thể giật dậy, không thể trở lại. Vỹ ôm lấy người anh thân yêu, như muốn giữ chặt vào lòng mình, để tìm kiếm chút ấm áp nhỏ nhoi trên cơ thể đang dần trở nên lạnh ngắt của anh.
"Anh ấy, chết rồi..."
Vỹ vội vã gọi bác sĩ, cùng lúc đó anh trợ lý của Gia Kỳ cũng mang chiếc bánh kem sinh nhật của cả hai trở về, thấy tình hình, chân anh run run, muốn khuỵu xuống đất, nhưng vẫn cố gắng giữ hết sức bình sinh, gọi điện cho ông chủ - là bố của Gia Kỳ đến.
Máy đo điện tim của Gia Kỳ cũng đã ngừng lại ngay khi bác sĩ đến, không khí trở nên nặng nề và yên tĩnh hơn bao giờ hết. Bác sĩ đã kiểm tra và xác nhận rằng trái tim của Gia Kỳ đã ngừng đập, không còn dấu vết của sự sống nữa. Vỹ không kìm được nước mắt, ôm lấy thân thể của anh trai mình, cảm thấy như cả thế giới chỉ còn lại mình anh và Gia Kỳ trong khoảnh khắc cuối cùng này.
Bố và mẹ của cả hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-vang-anh-duong-ruc-ro/3651190/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.