Tối hôm ấy, Dương đã mơ thấy một giấc mơ, một giấc mơ không hiểu tại sao lại chân thực, quen thuộc đến thế.
Trong mơ, cô thấy bóng dáng của Gia Kỳ đang chơi đùa cùng với những đứa trẻ, dường như là con của cô và anh.
Bỗng mọi thứ trong giấc mơ xoay chuyển, cô đột nhiên lại xuất hiện ở một căn phòng bệnh, cô lờ mờ mở mắt, trước mắt cô là một chàng trai trông rất suy sụp, nhưng khi vừa nhìn thấy cô mở mắt, anh liền gọi bác sĩ, nắm chặt tay cô thật nhẹ nhàng. Cảm giác ấm áp ấy len lỏi vào trong từng tế bào của cô, chân thật đến kì lạ. Nhưng rồi cô lại thiếp đi, tỉnh dậy thì đã thấy bản thân đang nằm ngủ trong phòng.
"Thì ra chỉ là mơ...!"
Cô cảm thấy có gì đó ươn ướt, đưa bàn tay lên mặt sờ thì nhận ra cô đã khóc, trong lúc ngủ. Thật sự kì lạ!
Cảm giác ấm áp và chân thật từ giấc mơ ấy vẫn còn tồn đọng trong tâm trí cô, Dương không biết chắc chắn liệu giấc mơ có mang thông điệp gì đặc biệt hay là muốn gửi gắm gì cho cô hay không nữa.
Dương mau chóng thay đồ, chuẩn bị mọi thứ rồi bắt xe đến điểm quay hôm nay.
Dương thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, xe đang di chuyển với tốc độ cao vì đang trên đường cao tốc, do cũng không có gì hay ho bên ngoài để xem nên cô quyết định chợp mắt một chút cho đến khi tới điểm quay.
Khoảng gần một tiếng sau, tại buổi ghi hình...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-vang-anh-duong-ruc-ro/3651188/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.