- Em hiểu rồi, em sẽ giúp anh. Còn bây giờ thì anh có điều gì muốn làm không ạ? - Gia Vỹ buồn bã nhìn anh mình.
"Dieu ma minh muon lam น?"
Gia Kỳ thầm hỏi bản thân mình, điều mà anh thật sự muốn rốt cuộc là gì? Trước giờ xoay quanh cuộc sống của anh không phải là học hành thì cũng là công việc, thế nên anh cũng không biết rõ bản thân mình muốn gì nữa.
- Anh mong bố và công ty sẽ ổn sau khi anh đi, đó là tâm huyết lớn nhất của bố và anh, anh nghĩ chỉ cần thế là bản thân cảm thấy mãn nguyện rồi.
Gia Kỳ tìm bừa một lý do để nói. Gia Vỹ im lặng một lúc rồi quyết định nói.
Em có thể giúp anh và bố được không?Nhưng còn công việc của em thì như thế nào? - Gia Kỳ thắc mắc.Em sẽ cố gắng sắp xếp, cùng lắm thì nhận ít job hơn là được mà. - Vỹ nhìn anh mình, dịu dàng nói.Gia Kỳ cũng không biết phải làm sao, nhưng dù gì thì bây giờ anh cũng không thể tìm được cách nào khả thi hơn cách mà Vỹ đề xuất, nên cách của Vỹ có thế là phương án tối ưu nhất hiện tại rồi.
- Được, vậy nhờ em nhé...
Hai anh em cùng nhau tâm sự cả đêm, Gia Vỹ nằm kế bên anh mình, tuy có hơi chật chội nhưng bù lại thì rất vui.
Em đã ngủ chưa? - Kỳ nhỏ tiếng hỏi em trai mình.Em chưa, sao thể ạ.Không có gì, chúc em ngủ ngon. - Anh cười mỉm.Vâng ạ, anh ngủ ngon nhé!Gia Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-vang-anh-duong-ruc-ro/3651187/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.