Tạm thời trở quẻ, quyết tâm mà cô thật vất vả mới tạo ra được đổ sông đổ biển. Lục Thâm Viễn khổ sở, Xa Tình Không than nhẹ, nhớ lại cái bình luận nào đó khi nãy, nói: “Công việc quan trọng, những chuyện khác từ từ nói sau vậy.”
Anh trầm mặt, “Xin lỗi em.”
“Anh đi về trước đi.” Cô cắt đứt lời xin lỗi, nhìn vào mắt anh, “Em xin nghỉ một tuần lận, mấy ngày nữa mới về.”
Không ngờ cô sẽ nói như vậy, Lục Thâm Viễn nóng nảy: “Tại sao?” Cô tức giận? Không muốn cùng nhau trở về? Lại phải chia tay?
Biểu tình anh biến hóa khôn lường.
Cô đoán được suy nghĩ của anh, cười, “Anh nghĩ gì vậy, anh phải về trước thời hạn để làm việc, nhưng mà em còn ba bốn ngày nghỉ lận.”
Lúc này bộ mặt cứng ngắc của anh mới dần giãn ra.
“Anh đưa tay ra.”
Lục Thâm Viễn ngoan ngoãn nâng tay lên. Cô lật ngược bàn tay anh lại, để lòng bàn tay hướng lên. Khóe miệng anh hơi nâng lên, anh cảm giác được Xa Tình Không đang đặt ngón tay cô vào lòng bàn tay mình, cảm xúc mềm mại kia khuấy động tim anh.
“Lâu rồi em không về Lan Khê, nhân cơ hội này trở về một chuyến.” Cô cầm bàn tay anh, giọng êm ái, “Lần này không về thì phải chờ hết năm mới về được.”
Thuận tiện trở về lục lọi hành lý lúc mình vừa vào Xa gia, có lẽ sẽ có phát hiện kinh thiên động địa.
Lần này tới vùng sâu vùng xa dạy học, ít lắm cũng phải hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-nhu-tinh-khong-cua-tham-vien/2910452/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.