Lục Thâm Viễn đi mua một bọc lớn khăn giấy đã trở lại, thấy Xa Tình Không ngồi buồn buồn ở đó, trong tay là chén cháo đã mở nắp.
“Ăn không ngon sao?” Anh đi tới. Cô chớp mắt hai cái, hỏi: “Tiệm này tên là gì?”
Anh liếc nhìn hàng chữ in trên nắp hộp, nói: “Cháo dì Cầm.”
Cô nhìn xuống, bất mãn: “Thái độ phục vụ quá tệ, em muốn khiếu nại.”
Lục Thâm Viễn, “Vậy thì sau này không cần gọi đồ ăn tiệm này nữa.”
Cô mím môi, tầm mắt lơ lửng trong không trung, ngượng ngùng gật đầu.
——
Truyền nước xong cũng hai ba giờ sáng, gọi xe taxi trở về khách sạn, Lục Thâm Viễn dẫn cô về phòng, đợi cô nằm xuống ngủ đâu vào đấy anh mới lui ra khỏi phòng.
Cô thò tay ra khỏi chăn, níu lấy anh, “Anh chờ một chút.”
Lục Thâm Viễn dừng bước, quay đầu, “Ừ?”
Bàn tay bị hơi nóng bao bọc, Xa Tình Không nhăn mặt, trong phòng chỉ chừa một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng yếu ớt nhưng vẫn nhìn thấy rõ mặt mũi đối phương.
Cô mím môi một cái, dưới cái nhìn nghi ngờ soi mói của anh nói ra: “Người đàn ông hôm qua anh tìm có thể giúp em tìm ra nguyên nhân cái chết của mẹ thật sao?”
Người dì đó cũng không muốn nhận mặt cô, vậy ở giữa nhất định là có gì đó bí mật.
Đầu tiên anh sững sốt một lúc, không ngờ bị dị ứng cũng có thể làm cô thay đổi suy nghĩ, đồng ý phối hợp điều tra, sau hai giây anh tỉnh hồn, gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-nhu-tinh-khong-cua-tham-vien/2910450/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.