Úc Thanh Chước ở một mình trong căn phòng nhỏ khép kín chỉ mười mấy mét vuông cả ngày nay, nói thật cũng cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Lương Tùng Đình ôm anh không nói một lời nào, còn anh lại từng câu từng câu mà bày tỏ lòng mình với hắn.
Ở ngoài anh không như thế này, đối với những người khác Úc Thanh Chước là người khá lạnh nhạt, thường xuyên tạo cảm giác xa cách với mọi người. Lương Tùng Đình biết chứ, cho nên lúc này thấy anh không ngừng dính sát vào người mình thì giọng điệu của hắn cũng dịu lại, đẩy anh ra khỏi người rồi nói: “Anh ở công trường cả ngày đấy, cách xa ra chút đi.”
Úc Thanh Chước đang mặc áo trắng, bởi vì vừa ôm Lương Tùng Đình mà đã dính chút bùn đất ở trên. Anh bị hắn bắt lùi lại một bước thì nhỏ giọng oán giận: “Buổi tối là ai ôm chặt em cơ chứ...” — vậy mà bây giờ không cho người ta ôm.
Lương Tùng Đình kệ cho anh hờn dỗi, hắn cũng lười nói lại, “Anh đi tắm cái đây.” Nhưng vừa dứt lời lại nhớ ra ban ngày Úc Thanh Chước không ăn cơm tử tế, bèn hỏi tiếp: “Đói bụng không, hay dẫn em ra ngoài ăn chút gì trước nhé?”
Úc Thanh Chước không muốn ra ngoài.
Một là trên người anh có quá nhiều chỗ phải che, vết thương trên vành tai chưa lành, trên cổ có tận mấy dấu hôn, không mặc áo cao cổ thì không thể che nổi, không chỉ vậy cảm giác cơ thể khó chịu vẫn chưa tiêu tan hết, đến giờ anh vẫn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-nhu-su-diu-dang-cua-anh/3554652/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.