Gửi tin nhắn xong Lương Tùng Đình lại gọi một cuộc điện thoại xuống lễ tân tầng một bảo nhân viên để Úc Thanh Chước vào, sau đó hắn ra khỏi phòng đứng chờ anh ở cửa.
Chưa đến hai phút Úc Thanh Chước đã đi thang máy lên tầng, bước qua dãy bàn làm việc mở bên ngoài, đi về hướng Lương Tùng Đình.
Gương mặt anh đỏ ửng khác thường, chắc hẳn vì vừa đứng phơi nắng. Bởi vì da anh rất trắng nên có hai vệt đỏ trông rất rõ ràng, thậm chí Lương Tùng Đình còn nghĩ có khi nào anh bị cháy nắng không.
Vào giây phút Úc Thanh Chước nhìn thấy hắn, anh không hề che giấu sự vui vẻ sung sướng của mình. Kể từ khi về nước, đây là lần đầu tiên anh gặp Lương Tùng Đình trong hoàn cảnh thích hợp để trò chuyện.
Lương Tùng Đình không dẫn anh tới văn phòng của hắn mà trực tiếp mở cửa đưa anh vào phòng họp. Căn phòng này khá rộng, mười mấy chiếc ghế dựa xếp xung quanh bàn dài vừa khéo tạo cho người ta cảm giác xa cách.
Đây là điều hắn muốn, người thông minh như Úc Thanh Chước đương nhiên cũng hiểu rõ ý hắn.
Lương Tùng Đình ném một chai nước suối cho anh, nói: “Đứng lâu thế dưới thời tiết này là muốn bị say nắng hả.”
Úc Thanh Chước đặt bó hoa xuống rồi ngửa đầu uống hết nửa chai nước, sau đó cười trả lời: “Em cũng đứng dưới bóng cây một lát, nhưng sợ anh không nhìn thấy nên lại quay về chỗ cũ.”
Dứt lời anh đẩy bó hoa về phía Lương Tùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-nhu-su-diu-dang-cua-anh/2559100/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.