Lương Tùng Đình biết Úc Thanh Chước đang tính chơi trò gì, là sách lược lấy lùi làm tiến, hắn không nên trúng chiêu.
Đứa nhỏ Thanh Chước này đã lanh lợi từ bé, suy tính sâu xa hơn các bạn cùng lứa. Lần đầu tiên Lương Tùng Đình gặp anh là lúc anh mới sáu tuổi, theo sau hắn gọi anh ơi anh ơi, gọi ngọt hơn hẳn những người khác.
Từ tiểu học Lương Tùng Đình đã luôn che chở anh, người ngoài không biết còn tưởng hai người là anh em ruột nhưng thật ra chỉ vì người lớn hai nhà có quen biết mà thôi. Nói cho cùng thì mối quan hệ này cũng vì một tiếng “anh trai” của Úc Thanh Chước nên mới trở nên gần gũi thân mật.
Khi còn nhỏ Úc Thanh Chước không hiểu chuyện, chỉ là hiện giờ anh đã khôn khéo và tinh ý hơn nhiều, ngày đó nếu không có Lương Tùng Đình chăm lo cho anh thì chưa chắc cuộc sống học sinh của Úc Thanh Chước đã thoải mái như vậy.
Lương Tùng Đình nghe tiếng gọi “anh trai” năm năm, trước nay chưa từng coi Úc Thanh Chước là người ngoài. Năm ấy mười bốn tuổi, lần đầu tiên Lương Tùng Đình đánh nhau với đám du côn trên đường là vì anh, vết sẹo trên chân hắn bây giờ chính là do lúc ấy bị người ta đâm bằng dao gấp.
Đến khi Úc Thanh Chước mười một tuổi thì chuyển nhà theo ba mẹ đi làm ăn buôn bán, rời sang một tỉnh khác. Lần chuyển đi đó rất đột ngột, đến một tờ giấy nhắn cũng không để lại cho Lương Tùng Đình.
Úc Thanh Chước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-nhu-su-diu-dang-cua-anh/2559096/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.