“Sao anh lại tới đây?” Trong lòng Thẩm Nhược Lê vẫn còn bực bội vì chuyện tối qua Cố Tranh không đưa cô ta về nên giọng nói cũng cọc cằn hơn: “Tối hôm qua không phải anh nói chuyện với các em gái vui lắm à? Sao bây giờ lại có thời gian ghé thăm văn phòng nhỏ bé của em vậy?”
“Hả? Anh nói chuyện vui vẻ với ai cơ? Sao anh không biết nhỉ?” Cố Tranh khẽ nhếch môi, bộ dạng đùa cợt giống như một tên lưu manh.
Thẩm Nhược Lê khẽ hừ nhẹ một tiếng: “Lẽ nào còn cần em phải giúp anh liệt kê ra từng người một à?”
“Oan cho anh quá.” Trên ghế sô pha chỉ còn chỗ bên cạnh Hàn Gia Đồng là đang trống, Cố Tranh ngồi xuống tiếp tục nói: “Tối qua mẹ anh ép quá nên anh mới phải đi theo làm quen với mọi người, anh có vui vẻ gì đâu.”
“Ai biết được anh có nói thật hay không.” Trong giọng nói của Hàn Gia Đồng mang theo sự chế giễu, sau đó nhích người về phía Thẩm Nhược Lê, động tác không chút giấu giếm, giống như là sợ Cố Tranh không nhìn ra bản thân không muốn ngồi gần anh nên cố tình làm vậy.
Cố Tranh liếc nhìn hành động ghét bỏ như muốn tránh xa bệnh dịch của Hàn Gia Đồng, cố gắng giấu đi sự buồn tủi trong lòng: “Đương nhiên là thật rồi.”
“Anh chứng minh đi.”
Cố Tranh vẫn giữ nguyên vẻ mặt bỡn cợt không đứng đắn: “Hôm nay anh đến đây không phải là bằng chứng tốt nhất để chứng minh cho việc tối qua không gặp được cô gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-nhu-sao-roi/3478237/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.