“Sao anh lại tới đây?” Trong lòng Thẩm Nhược Lê vẫn còn bực bội vì chuyện tối qua Cố Tranh không đưa cô ta về nên giọng nói cũng cọc cằn hơn: “Tối hôm qua không phải anh nói chuyện với các em gái vui lắm à? Sao bây giờ lại có thời gian ghé thăm văn phòng nhỏ bé của em vậy?”
“Hả? Anh nói chuyện vui vẻ với ai cơ? Sao anh không biết nhỉ?” Cố Tranh khẽ nhếch môi, bộ dạng đùa cợt giống như một tên lưu manh.
Thẩm Nhược Lê khẽ hừ nhẹ một tiếng: “Lẽ nào còn cần em phải giúp anh liệt kê ra từng người một à?”
“Oan cho anh quá.” Trên ghế sô pha chỉ còn chỗ bên cạnh Hàn Gia Đồng là đang trống, Cố Tranh ngồi xuống tiếp tục nói: “Tối qua mẹ anh ép quá nên anh mới phải đi theo làm quen với mọi người, anh có vui vẻ gì đâu.”
“Ai biết được anh có nói thật hay không.” Trong giọng nói của Hàn Gia Đồng mang theo sự chế giễu, sau đó nhích người về phía Thẩm Nhược Lê, động tác không chút giấu giếm, giống như là sợ Cố Tranh không nhìn ra bản thân không muốn ngồi gần anh nên cố tình làm vậy.
Cố Tranh liếc nhìn hành động ghét bỏ như muốn tránh xa bệnh dịch của Hàn Gia Đồng, cố gắng giấu đi sự buồn tủi trong lòng: “Đương nhiên là thật rồi.”
“Anh chứng minh đi.”
Cố Tranh vẫn giữ nguyên vẻ mặt bỡn cợt không đứng đắn: “Hôm nay anh đến đây không phải là bằng chứng tốt nhất để chứng minh cho việc tối qua không gặp được cô gái nào phù hợp hay sao?”
“Cái đó không tính.” Hàn Gia Đồng bĩu môi, thiếu điều dán lên mặt dòng chữ “Tin anh mới lạ.”
“Thế em muốn như thế nào?” Cố Tranh bỗng xích lại gần Hàn Gia Đồng hơn, nở nụ cười giống mấy tên lưu manh chọc ghẹo con gái nhà lành: “Hay là em làm bạn gái anh đi, để anh chứng minh sự trong sạch của bản thân.”
Hàn Gia Đồng nhìn khuôn mặt điển trai trước mắt, đầu óc bỗng trở nên mơ hồ không phân biệt được lời anh nói là thật hay giả, trái tim trong lồng ngực đập nhanh mất kiểm soát. Cô ngây ra mấy giây sau đó cố gắng ổn định lại cảm xúc, làm ra vẻ không thèm để ý đến anh: “Anh đùa gì vậy? Ai muốn làm bạn gái anh chứ?”
Suốt những năm qua, Hàn Gia Đồng luôn ép bản thân phải học một kỹ năng, đó là giả vờ không quan tâm, không để ý đến Cố Tranh. Mà kỹ năng này cô sớm đã học đến mức thành thạo, xuất sắc rồi.
***
Trong phòng bếp, Hạ Tinh Trầm bận luôn chân luôn tay không kịp nghỉ ngơi, vừa thái rau vừa lo để ý nồi canh đang đun trên bếp.
Quý Viễn Phong và Tiểu Văn vốn cũng ít tiếp xúc, sau khi nói vài lời khách sáo với nhau thì phòng khách trở nên yên tĩnh, bầu không khí có chút ngại ngùng.
Tâm tư của Quý Viễn Phong đều đặt hết vào Hạ Tinh Trầm, chốc lát lại nhìn về phía phòng bếp, cuối cùng không ngồi yên được nữa đành lên tiếng: “Anh vào bếp xem Tinh Trầm có cần giúp gì không.”
Tuy Tiểu Văn chưa từng yêu đương, nhưng cũng nhìn ra được ánh mắt khác thường của Quý Viễn Phong khi nhìn Hạ Tinh Trầm. Có điều cô ấy đã là “fan cứng” của Cố Khâm rồi, nghe Quý Viễn Phong nói thế liền vội vàng đứng dậy: “Anh Viễn Phong, anh cứ ngồi nghỉ đi, để em vào giúp chị Tinh Trầm.”
Nói xong liền chạy nhanh vào trong bếp.
Quý Viễn Phong bất lực nhìn bóng lưng của Tiểu Văn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng không thể để ba người cùng chen chúc trong phòng bếp nên chỉ đành ngồi lại xuống ghế, ánh mắt không hề giấu giếm dõi theo bóng lưng Hạ Tinh Trầm đang bận bịu trong bếp.
Tiểu Văn vừa xắn tay áo chuẩn bị rửa rau thì chuông cửa vang lên.
Hạ Tinh Trầm từ trong bếp ló đầu ra nói với Quý Viễn Phong: “Anh Viễn Phong, anh mở cửa giúp em với.”
Quý Viễn Phong gật đầu, đứng dậy đi về phía cửa chính.
Lúc cánh cửa được mở ra, Cố Khâm đang đứng bên ngoài bỗng ngẩn ra một lúc, trong lòng thầm nghi ngờ có phải mình đến nhầm nhà rồi hay không.
Quý Viễn Phong nhìn vị khách xa lạ trước cửa, khuôn mặt không thể hiện bất cứ cảm xúc gì nhưng cũng không để cho Cố Khâm bước vào, chỉ yên lặng đứng chắn ở cửa, cất giọng khách sáo: “Xin chào, có chuyện gì vậy?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]