“Bố, có chuyện gì mà bố gọi con đến đây gấp như vậy?” Cố Tranh bước vào phòng làm việc của Cố Thận Quần, bộ dạng cà phơ cà phất, lười nhác uể oải, khác một trời một vực so với Cố Thận Quần đang nhíu chặt hai hàng chân mày, khuôn mặt u ám ngồi trên chiếc ghế lãnh đạo rộng rãi kia.
“Anh còn mở mồm ra gọi tôi là bố à? Sao tôi lại có đứa con như anh chứ! Giao chi nhánh công ty cho anh, mới một quý mà doanh thu đã giảm ba mươi phần trăm so với cùng kỳ năm ngoái. Tôi cũng phục anh luôn!” Cố Thận Quần tức giận ném báo cáo kết quả kinh doanh của chi nhánh vào người Cố Tranh.
Cố Tranh nhướng mày: “Bố cần gì phải tức giận như vậy? Vì con mà làm tổn hại đến sức khỏe không đáng chút nào.”
Nói xong, Cố Tranh khom người nhặt báo cáo rơi trên mặt đất rồi ngồi xuống chiếc ghế phía trước bàn làm việc, hờ hững lật qua lật lại bảng báo cáo sau đó mở miệng: “Con vốn đã không muốn điều hành chi nhánh công ty, là bố nhất quyết bắt con làm đấy chứ.”
Cố Tranh không quan tâm đến sắc mặt Cố Thận Quần đang ngày một khó coi, tự mình nói tiếp: “Hơn nữa, bao nhiêu năm nay công ty ở trong tay bố không phải là ngày một tệ đi sao?”
“Thằng mất dạy!” Cố Thận Quần tức giận đến cùng cực, ông ấy vơ đống tài liệu trên bàn đập thẳng vào người Cố Tranh: “Tôi cho anh tiền ra nước ngoài ăn học, anh học cái gì không học, lại học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-nhu-sao-roi/3478225/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.