“Thực sự không cần đâu, còn có bốn, năm ngày nữa thôi, chắc cũng không kịp làm.” Cố Khâm mỉm cười khách sáo, nhưng lại lặng lẽ kéo chiếc ghế vào bên trong một chút, tạo khoảng cách với Thẩm Nhược Lê.
 
“Anh Cố Khâm, sao anh lại khách sáo với em như thế. Em sẽ cố gắng làm nhanh nhất có thể, cho dù có không kịp đi chăng nữa thì anh để sau này mặc cũng được mà.” Thẩm Nhược Lê giơ chiếc thước dây lên rồi tiến thêm hai bước về phía Cố Khâm.
 
“Nhược Lê.” Cố Khâm nghiêm giọng gọi tên của Thẩm Nhược Lê, một tay giữ chặt chiếc thước dây của cô ta. Nghĩ một lúc, cuối cùng lại nhẹ giọng xuống: “Anh vẫn luôn coi em là em gái của anh, sao đành lòng để em phải vất vả làm lễ phục cho anh được?”
 
Thẩm Nhược Lê nghe hai chữ “em gái” này, sâu trong đáy mắt dâng trào nỗi cô đơn, buồn tủi. Tuy cô ta luôn gọi anh là “anh Cố Khâm”, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ sẽ coi anh là anh trai.
 
Sợ Cố Khâm nhìn ra cảm xúc của mình, cô ta vội chớp chớp mắt, rất nhanh đã nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên: “Làm lễ phục cho anh em không thấy khổ chút nào.”
 
“Để lần sau nhé.” Cố Khâm cầm tài liệu trên bàn rồi đứng dậy: “Nhược Lê, anh phải đi họp rồi, em về trước đi.”
 
Nói xong, Cố Khâm lập tức rời khỏi phòng làm việc. Thứ duy nhất để lại cho Thẩm Nhược Lê chỉ có cánh cửa đang mở rộng.
 
Cố Khâm ngồi trong phòng họp, bất đắc dĩ lật giở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-nhu-sao-roi/3478224/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.