Nhìn vào đôi mắt sáng của cô, Cố Khâm không chút do dự gật đầu:
 
“Được.”
 
Hai người tuy rằng ai làm việc người đó nhưng vẫn phối hợp với nhau rất ăn ý, chẳng mấy chốc đã nấu xong sáu món ăn.
 
“Hai đứa nấu nhiều vậy cơ à.” Bà Cố ngồi trên xe lăn, được thím Trương đẩy đến bên bàn ăn.
 
Cố Khâm bưng bát canh nóng hổi từ trong bếp đi ra, Hạ Tinh Trầm thì đang đứng cạnh bàn ăn chuẩn bị bát đũa. Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, khiến cho khung cảnh trong phòng trở nên ấm cúng hơn.
 
Bà Cố cảm thấy đây là khung cảnh mỹ lệ và ấm áp nhất mà bà từng trông thấy. Tựa như một bức tranh tĩnh, người trong tranh tuy không có đối thoại gì đặc biệt nhưng lại hài hòa đến lạ thường.
 
“Bà Cố, hôm nay cháu chỉ làm mấy món đơn giản hay ăn thôi ạ, cũng không biết bà có thích không nữa.”
 
“Món ăn mà cháu đã cất công làm cả buổi thì đương nhiên là bà thích rồi.”
 
Cả bữa ăn, hầu như món nào bà Cố cũng khen không ngớt lời, còn kéo cả Cố Khâm vào khen cùng mình.
 
Hạ Tinh Trầm ăn mà thấy hổ thẹn, trình độ nấu ăn của bản thân như thế nào cô hiểu rất rõ, cũng chỉ ở mức ăn được mà thôi, chắc chắn là chưa đạt đến trình độ đầu bếp quốc gia như bà Cố nói.
 
Trái ngược với sự ngại ngùng bất an của Hạ Tinh Trầm, bữa cơm tối nay bà Cố ăn rất vui vẻ, bà còn ăn hết một bát cơm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-nhu-sao-roi/3478208/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.