“Đúng vậy! Tiểu Khâm nói đúng lắm.” Bà Cố chưa từng nghĩ cháu trai nhà mình lại có lúc biết ăn nói như vậy.
 
“Tinh Trầm, cháu thấy sao?” Bà Cố vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô.
 
“Vâng, vậy cháu ở lại ăn cơm tối cùng bà ạ.” Mọi người đã nói đến mức này rồi, Hạ Tinh Trầm cũng không còn lý do gì để từ chối nữa, hơn nữa cô thực sự không nỡ khiến bà Cố buồn.
 
Bà Cố nở nụ cười tươi rồi vội vàng dặn dò thím Trương: “Thím Trương, mau đi chuẩn bị bữa tối, tranh thủ thời gian làm mấy món tủ của bà để Tinh Trầm thưởng thức.”
 
“Vâng, bà chủ.” Thím Trương nghe nói Tinh Trầm sẽ ở lại ăn cơm với gia đình, khuôn mặt cũng hiện rõ sự vui mừng, mau chóng đi vào phòng bếp.
 
Bà Cố cầm một bình hoa mới đặt lên chiếc bàn bên cạnh Cố Khâm: “Tiểu Khâm, cháu cũng cắm hoa với bà và Tinh Trầm đi, ngày nào cũng phải xử lý đống báo cáo tài chính kia không thấy đau đầu sao. Hôm nay vừa hay có cơ hội, thả lỏng đầu óc một chút.”
 
“Vâng ạ.” Cố Khâm gật đầu, anh bước tới trước bàn, cầm một chiếc kéo cùng vài cành hoa, tự mình cắm vào bình.
 
Bà Cố vừa cắm hoa vừa trò chuyện với Hạ Tinh Trầm, thỉnh thoảng liếc nhìn Cố Khâm.
 
Theo ánh mắt của bà Cố, Hạ Tinh Trầm cũng bất giác nhìn anh nhiều hơn.
 
Cô vốn nghĩ anh chỉ tùy tiện cắt bớt thân cành rồi cắm vào bình, không ngờ anh lại cắm hoa đẹp như vậy.
 
Anh tỉ mỉ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-nhu-sao-roi/3478192/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.