“Hồi còn ở bên đấy, cháu có tham gia mấy lớp tâm lý học.” 
“Vậy cháu biết cách chữa khỏi bệnh này?” 
Qúy Tử cắn môi: “Liệu cơm mà gắp mắm thôi ạ.” 
Hai người rơi vào trầm tư, bốn phía lại trở lên tĩnh lặng như có thể nghe rõ tiếng kim rơi. Trong phòng đột nhiên kín gió, một hơi ấm mơ hồ bao trùm, sau lưng Qúy Tử nhanh chóng rịn một lớp mồ hôi khiến cho chiếc sườn xám hoa văn sẫm màu xanh lục dán sát vào da thịt. 
Chờ một lúc lâu, Qúy Tử lại hỏi: “Tại sao chú nhỏ phải giả ngốc?” 
“Có người muốn giết tôi.” Thẩm Kình Hoài nhàn nhạt trả lời. 
Qúy Tử giật mình, không ngờ Thẩm Kình Hoài giả ngốc là vì tránh tai họa. 
“Có liên quan tới vụ hỏa hoạn đó sao ạ?” 
“Vụ hỏa hoạn đó không phải do tai nạn, cảnh sát nói đây là một vụ ám sát.” 
“Vậy chú cũng đâu cần thiết phải giả ngốc mãi ở một chỗ như này…” 
“Nếu, tôi nói là nếu…” Thẩm Kình Hoài nhếch môi, nói từng chữ rõ ràng, “Nếu cháu là hung thủ, cháu muốn giết người nhưng lần một không thành, vậy cháu có tiếp tục ra tay thêm lần nữa không?” 
Gan Qúy Tử chưa đủ lớn để nghĩ tới chuyện giết người, nhưng những tin mưu tài hại mệnh cũng chẳng hiếm lạ gì ở tòa soạn. 
Cô gật đầu: “Hẳn là có.” 
“Ám sát nếu không liên quan tới tài sản thì cũng vì mục đích khác. Nếu chúng quyết phải đuổi cùng giết tận, hẳn là do tôi đã biết bí mật gì đó. Lần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-nhu-nguoi-trong-long-buoc-toi/2716243/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.