Cô thậm chí còn có một ý nghĩ không thể giải thích được, cô luôn là trường hợp ngoại lệ của chú nhỏ phải không? Trong trí nhớ của cô, chú nhỏ luôn là người rất đỗi dịu dàng, nhưng bây giờ thì không giống nữa. Trước đây Thẩm Kình Hoài luôn chưng ra bộ dáng bất cần đời, chưa từng một lần để lộ ra bộ dáng như vậy với cô.
Chỉ là cô không quen với tính cách lãnh đạm hung ác như sài lang của chú nhỏ hiện tại.
Qúy Tử lại nhớ trước kia thường chạy theo phía sau Thẩm Kình Hoài, anh không cho cô nắm góc áo vest, mặt mày nhăn nhó than phiền: “Đừng làm nhăn bộ Âu phục mới ủi của chú, phụ nữ nhìn thấy sẽ không thích đâu.”
Cô ngây ngô cười: “Chú nhỏ, con cũng là phụ nữ này, nhìn vẫn rất đẹp mà.”
“Nhóc con thì biết cái gì? Mà sao cháu suốt ngày bám theo chú thế?”
“Mẹ Lý không cho con ăn sô cô la, đi chơi với chú nhỏ còn có chị Hương Hương cho con sô cô la nè.” Cô suy nghĩ một lát, đáng thương nói: “Chú nhỏ không thích đem cháu đi chơi cùng sao?”
“Sao lại hỏi như vậy?”
“Bằng không sao chú không cho con nắm góc áo chứ?”
Thẩm Kình Hoài bất lực thở dài: “Rồi rồi, góc áo đấy cháu thích thì nắm.”
Cô đắc ý túm lấy góc áo của Thẩm Kình Hoài, lẽo đẽo chạy theo phía sau anh.
Khi đó, Qúy Tử trong lòng chú nhỏ…là trường hợp đặc biệt phải không? Nghĩ tới điều này, không hiểu sao trên khóe môi Qúy Tử lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-nhu-nguoi-trong-long-buoc-toi/2716241/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.