Chương trước
Chương sau
Vũ trường Dạ Vũ à? Trong lòng Thẩm Kình Hoài thầm nhẩm cái tên này trong lòng, định ngày mai sẽ tới chỗ này điều tra.

Anh đi lên lầu, lúc vừa ngang qua phòng của Qúy Tử liền nghe thấy một tiếng “bịch” phát ra từ bên trong, nghe hơi dọa người.

Thẩm Kình Hoài thấp giọng hỏi: “Qúy Tử, cháu có ở trong đấy không?”

Hóa ra lúc tắm Qúy Tử bước không chắc nên bị trơn ngã. Cô đau đến mức không còn sức để mà kêu, hôm nay chả biết là ngày quái gì, ăn trọn hai trưởng vừa mệt lại còn đau, những uất ức trong lòng cứ thế trào ra. Nghe thấy tiếng của Thẩm Kình Hoài, cô không kìm nổi, đáng thương đáp: “Chú nhỏ”

Giọng Qúy Tử hơi nức nở như sắp khóc, trái tim Thẩm Kình Hoài chợt thắt lại, anh thử phá cửa xông vào, ai ngờ cửa không khóa.

Anh cũng không có tâm trạng quan tâm đến mấy chuyện này, hai ba bước chạy vọt vào trong phòng, một người vốn ổn trọng như Thẩm Kình Hoài hiện giờ đang loạn lên như cào cào.

“Cháu bị sao vậy?” Vừa mới bước vào phòng, một mùi thơm của hoa cỏ đã sộc vào mũi khiến anh đột ngột dừng bước. Nếu không nhầm, đây hình như là mùi sữa tắm của khách sạn. Trong phòng tối tăm, mặt sàn trải một tấm thảm mềm mại, phòng tắm còn đọng lại một lớp sương trắng dày đặc, có lẽ Qúy Tử đang tắm.

Vào phòng phụ nữ lúc này không quá thích hợp thì phải?



Anh cúi đầu và lùi lại một bước theo bản năng.

Qúy Tử vừa mặc quần áo xong, muốn đứng dậy nhưng đầu gối của cô đập xuống nền gạch, nỗi đau thấu tận tim can này khiến cô cắn chặt môi vẫn không đứng dậy nổi.

Cô tủi thân nói vọng ra ngoài: “Chú nhỏ, cháu không đứng dậy nổi.”

Cổ họng Thẩm Kình Hoài khẽ động, nghe thấy giọng cô cũng đủ biết ngã không hề nhẹ, còn lẫn tiếng rít thở đến nhe răng trợn mắt. Nhưng anh không thể bước vào đấy được, điều này không thích hợp.

“Tôi không thể vào phòng tắm đỡ cháu được.”

“Tại sao?” Qúy Tử không ngờ Thẩm Kình Hoài có thể độc ác đến nhường này.

Thẩm Kình Hoài đang định nói gì đó nhưng cứ ngắc ngứ mãi trong cổ họng, không tài nào nói ra được. Anh biết nói gì bây giờ? Một người đàn ông bước vào phòng tắm của con gái, điều này có ý nghĩa gì sao anh không biết, không thể tùy ý phá vỡ các quy tắc được.

Qúy Tử nghiến răng nghiến lợi nói: “Cháu có trần như nhộng đâu mà chú phải sợ? Hơn nữa chú chả bảo thân thể cháu gầy yếu, khiến chú chướng mắt thây? Nếu chướng mắt thì sợ hiểu lầm cái gì chứ?”

Tự dưng cô lại nổi đóa, khóc lóc la lối, Thẩm Kình Hoài vào không được ra cũng chẳng xong, lung túng không biết phải xử lý thế nào.

Qúy Tử giận dỗi khịt mũi: “Ồ, giờ thì cháu hiểu rồi! Chú nhỏ thấy cháu vừa tắm táp thơm tho xong, sợ nhìn thấy dáng người nóng bỏng của người ta, không giữ được lý trí nên mới không dám vào!”

“Cháu nói linh tinh cái gì vậy?” Đầu của Thẩm Kình Hoài nhảy lên liên tục, anh hẳn phải hạ quyết tâm dữ lắm mới bước vào phòng tắm.

Thẩm Kình Hoài liếc mắt qua Qúy Tử đang ngồi xõng xoài trên mặt đất, chính nhân quân tử nhắm chặt mắt lại, sau đó duỗi tay ôm lấy eo của cô. Qúy Tử bị hành động bất ngờ này làm cho giật mình, hốt hoảng kêu lên một tiếng, phản xạ có điều kiện vòng tay qua cổ Thẩm Kình Hoài.

Một mùi hương ngọt ngào thơm mát trên người cô gái xông thẳng vào mũi, Thẩm Kình Hoài bất giác mím chặt môi, không dám nghĩ tiếp.

Vì phải nhìn đường, Thẩm Kình Hoài chỉ có thể mở mắt, bế cô nhóc kia thật nhanh tới giường rồi xoay người rời đi.

Một đường vừa nãy anh bước đi rất nhẹ nhàng nhưng lòng bàn tay lại ướt đẫm mồ hôi. Trong trí nhớ của anh tràn ngập khuôn mặt trắng nõn dịu dàng của Qúy Tử, còn cả xương quai xanh cong cong như vầng trăng non kia nữa, hai đầu khớp nhòn nhọn lộ ra như móc câu vây lấy trái tim anh.



Mà giờ phút này, Qúy Tử đang ngồi thất thần trên giường, nhớ tới hình ảnh mình nép vào vòng tay của chú nhỏ như mèo con, hai tai cô chợt đỏ bừng. Vòng tay của Thẩm Kình Hoài ấm áp vô cùng, cánh tay cũng thực có lực, bên anh giống như mọi mưa nắng bão tố đều biến mất. Qúy Tử che mặt, chúa ơi, mắc cỡ muốn chết!

Cả một đêm Qúy Tử trằn trọc không ngủ được, lăn sang trái thì nghĩ tới gương mặt dịu dàng như ngọc của Thẩm Kình Hoài, lăn sang phải lại nhớ tới cánh tay rắn rỏi hữu lực của anh.

Chắc ngày thường chú phải rèn luyện rất nhiều nhỉ? Thoạt nhìn còn tưởng chỉ là thiếu gia yếu ớt mong manh nhưng không nghĩ tới cánh tay lại mạnh mẽ như vậy, bộ dáng lúc ôm cô cũng thực thành thạo.

Từ từ chờ một chút, chẳng lẽ chú nhỏ thường xuyên giao thiệp ở mấy cái nơi phong nguyệt nên am hiểu việc ôm ấp này? Thảo nào vừa mới bước vào phòng tắm đã vội ôm cô vào lòng, hóa ra là một kẻ sành sỏi!

Qúy Tử càng nghĩ càng giận, miêng chu cao như thể treo được cả chai dầu trên đấy.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Qúy Tử liên tiếp ngáp ba cái, Thẩm Kình Hoài nhướng mày hỏi: “Buồn ngủ thế cơ à?”

Qúy Tử phớt lờ không đáp lại anh, cô chọn một tờ báo ở quầy rồi ngồi xuống bàn ăn. Bữa sáng của khách sạn có cà phê Cappuchino và một vài loại bánh ngọt mới ra lò.

Thẩm Kình Hoài thích uống trà nên mỗi sáng sẽ pha một tách trà đen. Miệng thì bảo không thích uống cà phê nước ngoài nhưng tay lại cầm tách trà túi lọc được sản xuất ở Anh, có phải của Bích Loa Xuân đâu, chú nhỏ đúng là thích làm màu!

Qúy Tử càng tức giận lại càng trừng mắt hăng hơn.

Nhận thấy cô nhóc này có điều gì đó không ổn, Thẩm Kình Hoài đành mở miệng hỏi: “Nơ của tôi có vấn đề hay trang phục hôm nay có vấn đề mà phải nhọc lòng đại tiểu thư để ý nhiều như vậy?”

Qúy Tử châm chọc nói: “Chú nhỏ lúc nào chả anh tuấn thời thượng? Có bao giờ mặc xấu đâu?”

“Vậy sao cháu cứ nhìn tôi chằm chằm vậy?”

“Cháu chỉ cảm thấy người trước mặt hơi giống kiểu mặt người da thú.”

Bị câu nói sâu cay như vậy hằn học, Thẩm Kình Hoài không những không giận mà còn cười: “Tôi nào đã chọc gì tới cháu để đáng bị giận như này?”



“Không có, chú nhỏ ân cần với phụ nữ như thế thì lấy đâu ra chuyện chọc ngoáy gì ở đây?”

Thẩm Kình Hoài không thích tranh luận với trẻ con, anh nhấp một ngụm trà sau đó nói: “Hôm nay tôi có chuyện phải ra ngoài, cháu cứ ở khách sạn đợi tôi.” Anh định tới vũ trường Dạ Vũ điều tra một phen, chỉ có điều chỗ kia là khu đèn đỏ, không tiện đưa cô nhóc theo.

Giọng Qúy Tử nồng nặc mùi chua hỏi: “Chú nhỏ định đi đâu vậy? Có tiện cho cháu biết không?”

“Đúng là không tiện nói cho cháu biết.”

“Chẳng lẽ là tới mấy nơi phong nguyệt nên mới không thích hợp đưa phụ nữ theo?”

Thẩm Kình Hoài không ngờ cô lại nhanh trí đoán được ra, liền gật đầu: “Đúng, chỗ chỉ toàn đàn ông qua lại, một mình tôi đi là đủ.”

Quả nhiên là đi tới đấy, Qúy Tử đã sớm đoán ra Thẩm Kình Hoài là một tay chơi lão làng mà, nên mới có chuyện ôm cô lưu loát như vậy. Hẳn là tài tử phong lưu Thẩm Kình Hoài không chịu nổi tịch mịch, vừa tới Bắc Thành đã ngựa quen đường cũ chạy ngay đi tìm các người đẹp!

Không biết ủy khuất từ chỗ nào trong lòng trào ra, Qúy Tử bĩu môi, một hơi uống cạn cốc cà phê hoa hồng viền vàng bằng sứ: “Chú nhỏ muốn đi đâu thì đi, ai thèm quản chú đi ngắm người đẹp chứ! Cháu có phải là gì của chú đâu? Cùng lắm cũng chỉ là một người xa lạ, muốn ôm thì ôm muốn đến thì đến thôi không có ràng buộc gì cả.”

“Nói nhảm gì vậy?” Thẩm Kình Hoài cảm thấy đầu càng lúc càng đau “Tôi đến đó để điều tra chuyện của An Mạt Lị, cô ta từng là đầu bảng của Dạ Vũ.”

Qúy Tử bị á khẩu không nói lên lời, thì ra là cô hiểu lầm Thẩm Kình Hoài, tự nhiên đem hết lời trong lòng ra nói, vì hố tự đào mà hai má cô lúc này đỏ bừng như muốn nổ tung. Cô sợ Thẩm Kình Hoài hiểu lầm, vội diễn dáng vẻ ngoan ngoãn, đưa đĩa sứ trắng đựng bánh quy mứt đào đến bên môi Thẩm Kình Hoài, cắt ngang lời anh: “Chú mau ăn cái này đi, ngon lắm ạ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.