Chương trước
Chương sau
Bảo Vy cả người cứng đờ, chẳng biết phản ứng như thế nào, liền ngay lập tức ngồi khuỵu xuống, gương mặt phát giác đỏ lên. Cô ôm chặt chiếc túi vào ngực, hơi thở nóng lên, nhịp đập dường như cũng trở nên hỗn loạn. Bản thân chưa từng thích ai, chưa từng yêu ai nên căn bản những cảm giác rung động trong lòng cô đều thật lạ lẫm. Mơ màng suy nghĩ hồi lâu, cô lại cố lắc đầu trấn tĩnh bản thân: " Đơn giản chỉ tặng quà, mình đâu cần phải khẩn trương như vậy.". Lời nói hoàn toàn đi ngược với cảm xúc của cô, dù chính mình tự phủ định nhưng trái tim đã có một chút mở lòng, có một chút ngân vang say đắm trong dòng chảy ngọt ngào, lãng mạn này. Cô từ từ ngồi dậy, đi vào phòng, cẩn thận cất gọn món quà anh tặng vào trong tủ. Rồi nhảy lên giường, lười biếng lướt web – tham khảo những món ăn dinh dưỡng của các võ sĩ thế giới. Bỗng điện thoại " tít" lên tin nhắn mới, cô lúi húi ấn vào thì lại hiện lên: [ Món quà đó thích không?] – từ Hoàng Dương. Cô liền ngồi phắt dậy, bàn tay lúng túng, ngại ngùng trước lời nhắn đột ngột của anh. Chẳng nghĩ nhiều nên cô chỉ vội trả lời câu hỏi trước mắt. Bảo Vy:[ Thích!]

Bảo Vy:[ Nhưng anh cũng không cần mua gấp cho tôi vậy đâu.] Tức khắc, khả năng trả lời tin nhắn của anh rất nhanh nên chưa đầy vài giây anh đã nhắn lại. Hoàng Dương:[ Là quà cổ vũ trước khi thi đấu. Mấy bữa sau tôi có việc nên không có thời gian đưa cho cô được.]

Mãi mê trả lời tin nhắn của anh, cô lại chợt nhớ ban nãy bản thân không cảm ơn tử tế nên đã nhanh nhẹn soạn câu tin nhắn. Bảo Vy:[ Lúc nãy, anh đi vội quá nên tôi chưa nói lời cảm ơn đàng hoàng với anh. Cảm ơn anh nhiều nha.] Hoàng Dương:[ Có món quà của tôi thì thi đấu cho tốt đấy] Nhìn thấy lời nhắn nhủ của anh, bất giác trong lòng cô có chút ấm áp, hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên, có người con trai ghi những dòng tin nhắn động viên, cổ vũ cô trước ngày thi như thế.

Nhưng chẳng hiểu sao, không thể lý giải nổi, hiện tại nhịp tim của cô đập rất nhanh, nhanh hơn bình thường, nhanh đến mức như nóng ran cả người. Cô cứ ngập ngùng không biết nên nhắn gì, thì phía bên kia Hoàng Dương đã gửi lại một đoạn thoại ngắn:

Hoàng Dương: [• Lần tới, có thể tôi sẽ tham dự trễ nên cô đừng nhớ tôi quá rồi mất tập trung đấy.•]

Bất kể hoàn cảnh, tình huống nào đều là anh trêu ghẹo cô trước,  mạnh mẽ tấn công đến áp đảo khiến cô thân thế cứng đờ, á khẩu.

Mặc dù là chỉ vô tình trêu ghẹo nhưng tâm trí cô lại trở nên hoảng loạn, xấu hổ như thể bản thân bị người khác nói trúng " tim đen" của mình. Nhất thời trong lúc lúng túng, cô sơ ý nhấn bừa một chiếc icon hình con heo chu miệng và kèm theo dòng chữ.

ĐỒ ĐIÊN.

Nhưng chờ đến khi cô bình tĩnh thì mọi chuyện đã rối tung lên mà chẳng còn đường cứu vãn. Cô há hốc mồm, tay buông xuôi chiếc điện thoại xuống giường, hoàn toàn như mất hồn. Lúc này, chỉ ước có thể bốc hơi thành không khí ngay lập tức.

Đổi lại, anh chỉ gửi đến cho cô một chiếc icon hình chú khỉ che mặt, rồi giữa hai người bất chợt im lặng một lúc. Chẳng có ai nhắn lại hay phản hồi lại. Cô dường như trở nên xấu hổ đến hoá đá, không biết nên giải thích làm sao.

Nội tâm của cô đang cố gắng giằng xé với nhau để tìm ra một lời giải thích phù hợp: " Anh ta chắc chắn sẽ cười vào mặt mình mà xem, nên nói mình chỉ nhấn nhầm nhưng liệu anh ấy có tin không?".

Sau đó, cô cũng nhấc khẽ ngón tay gõ vào bàn phím trên màn hình điện thoại. Cứ quyết định chọn cách giải thích để anh hiểu, nếu không nhắn lại thì có lẽ anh sẽ hiểu lầm cô là có bệnh.

Bảo Vy: [ Tôi chỉ ấn nhầm, anh đừng có nghĩ lung tung đấy. Có gì tôi sẽ thu hồi.]

Cô lo lắng, đăm đăm nhìn vào tin nhắn để chờ câu trả lời từ anh. Ngay lập tức, anh liền gửi tin lại.

Hoàng Dương: [ Tôi không thấy, tôi không biết, tôi không xem.]

Anh lại gửi tiếp chiếc icon chú khỉ ban nãy. Ý tứ khó hiểu nhưng lại dễ khiến người ta hiểu lầm.

Cô nhăn mặt, liếc vào chiếc icon vừa gửi của anh, mà không ngừng chửi thầm: " Thằng cha này, nói không biết, không xem nhưng lại bày cái vẻ khác gì trêu mình cơ chứ."

Cô chỉ gặng nhắn hỏi.

Bảo Vy: [ Anh thật sự không để tâm chứ.]

Hoàng Dương: [ Tôi che mặt rồi nên không thấy những gì cô gửi ban nãy đâu.]

Anh không muốn cô ngại thêm nên đã vội kết thúc tin nhắn.

Hoàng Dương: [ Cô nghỉ ngơi đi. Chúc cô thi đấu tốt.]

Cô cũng tạm biệt anh, tắt màn hình rồi lặng lẽ quay sang một bên, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Trong tâm tư của cô lại loé lên: một niềm tin sẽ chiến thắng, giành về chức vô địch cuộc thi Taekwondo sắp tới nhưng lần này người cô muốn dành giải thưởng mang về lại chính là anh.

Cô rất muốn được mang tấm huy chương vô địch về khoe với người con trai này.

Kết thúc đoạn tin nhắn với cô, anh nhẹ nhàng tắt màn hình đang mở. Đôi mắt đen thẫm đầy đăm chiêu, anh ngẩn ngơ nghĩ ngợi điều gì đó, một điều chỉ có mình anh biết.

Dáng vẻ Hoàng Dương bây giờ hiện lên rõ những đường nét ưu tú trên gương mặt của anh. Vẻ đẹp trầm ngâm của chàng trai mới độ đôi mươi, không quá mềm mỏng của nét thư sinh mà lại toát lên khí chất uy lực, nam tính, cực kì cuốn hút. Đôi mắt sắc bén đầy mê hoặc như thể tất cả chúng đều được cắt ra từ bức hoạ nào đấy.

Bỗng nhiên, anh đứng bật dậy đi đến bàn làm việc của mình. Mở chiếc máy tính, vội vàng tra cứu đường link về một thương hiệu trang sức thịnh hành trên mạng xã hội. Cẩn thận lướt nhìn từng món một được bán trên đấy nhưng rồi anh chỉ "ừmmm" với vẻ khó hiểu. Cầm điện thoại kế bên gọi điện cho cậu bạn thân - Hải Thành.

Bên kia đầu dây, phát lên một giọng nam hơi trầm nhẹ, còn đang ngái ngủ.

Hải Thành: Alo!

Hoàng Dương: Cái đường link mày gửi tao, những món trên đây toàn thấy quê mùa quá.

Hải Thành: Link nào??..... Tao có gửi cho mày cái gì à??

Lúc này, lời nói của Hải Thành hơi không rõ ràng, cứ ngắt nhịp như đang còn ngủ say. Hoàng Dương nóng nảy gằng giọng vào điện thoại.

Hoàng Dương: Thằng này! Mớ ngủ à, nói chuyện đàng hoàng coi.

Tiếng nói lớn của anh khiến Hải Thành bên kia đầu dây giật mình tỉnh giấc. Hải Thành khó chịu, mắng.

Hải Thành: Sao cứ canh tao ngủ là mày lại gọi nhỉ? Phá tao vừa thôi chứ. Làm cả ngày chỉ có một ngày nghỉ.

Hoàng Dương: Tập trung nghe tao hỏi này.

Nửa tỉnh nửa mơ, Hải Thành giọng lười nhác đáp lại.

Hải Thành: Nhanh đi.

Hoàng Dương: Cái link trang sức đấy toàn những món không vừa mắt tao.

Hải Thành: Không vừa mắt thì khỏi mua.

Hoàng Dương: Mày giới thiệu tao vào đây đấy. Cả thương hiệu này không có mẫu nào đẹp sao.

Hải Thành: Mày muốn thì đặt riêng đi. Ai ép mày mua đống đó đâu.

Hoàng Dương: Đặt riêng? Như thế nào?

Gương mặt anh có chút hớn hở khi nghe những lời Hải Thành bảo, tỉ mỉ ghi chép lại để thực hiện.

Bên kia, cậu bạn của anh thở dài, nhẹ nhàng căn dặn.

Hải Thành: Liên hệ với số hotline trên link rồi yêu cầu người ta đi. Xong rồi đấy! Tao đi ngủ.

Chưa đợi Hoàng Dương đáp lại, Hải Thành nhanh chóng cúp máy, chỉ còn lại tiếng "tít, tít" với khẩu hình miệng đang mở như muốn hỏi điều gì đó với cậu bạn của mình nhưng bản thân anh đã bị đối phương tắt cuộc gọi trước.

Đành hết cách, anh lại tiếp tục nhấc máy gọi điện vào số trên đường link. Nhưng không hiểu sao vì cửa hàng đông khách hay bận gì mà anh gọi mãi chẳng có nhận được cuộc gọi từ nhân viên tư vấn nào.

Anh cố gắng kiên trì gọi lại, đến lần thứ 4 thì mới thành công. Giọng một người phụ nữ nhẹ nhàng chào hỏi:

- Xin chào quý khách! Diamond có thể giúp gì cho bạn ạ.

Anh lập tức nghiêm túc hỏi:

- Bên mình có cho đặt thiết kế riêng không ạ?

Nhân viên đáp lại một cách từ tốn:

- Có ạ! Quý khách có sẵn mẫu riêng hay mong muốn phong cách của mẫu như thế nào ạ?

Anh chống cằm suy nghĩ một chút, hướng mắt về phía khung cảnh ngoài cửa sổ, rồi bỗng nhiên lại nở nụ cười ôn nhu. Chỉ thì thầm nhỏ nhỏ hai từ gì đó: Nắng hạ.

- Bên các cô có mẫu lấp lánh kiểu nắng hạ không? Tôi muốn đặt kiểu đấy.

Nhân viên lịch sự bảo:

- Hiện tại, bên em chưa có sẵn mẫu nhưng theo yêu cầu sẽ thiết kế dành cho quý khách. Chúng em sẽ thiết kế rồi gửi mẫu sau cho quý khách.

Anh hấp tấp hỏi:

- Khoảng bao lâu? Tôi cần vào cuối tuần sau. Tiền công bao nhiêu tôi sẽ trả.

Nhân viên trả lời:

- Hiện tại chưa thể ấn định rõ giá nhưng bên em sẽ nhanh chóng hoàn thành bản mẫu vào tối nay cho quý khách.

Anh đáp " đồng ý " rồi kết thúc cuộc gọi ngắn.

Bản thân muốn dành tặng cho người con gái ấy một thứ gì đó quý giá như trang sức. Nhưng nếu chọn đại một cái thì thật không có lòng nên anh đã chọn một mẫu thiết kế đặc biệt dành tặng vào ngày thi đấu của cô.

Tính cách Hoàng Dương vốn ít hứng thú về trang sức của phụ nữ nhưng đôi mắt anh lại rất có khiếu thẩm mỹ và gu thời trang.

Mẫu thiết kế mang tên " Nắng hạ" mà anh buộc miệng trong tâm nói ra nhưng lại chất chứa nhiều ý nghĩa vào món trang sức ấy.

Đó là sự liên kết giữa anh và cô. Mùa hạ năm cấp 3, nụ cười cười rạng rỡ như nắng hạ, khoảng khắc hạ cuối đầy dở dang, tiếc nuối của thời thanh xuân. Mùa hạ mà anh đã bỏ lỡ người con gái - Mai Ngọc Bảo Vy đấy.

Cảm xúc cứ gợi lên trong tim anh, gợn lên như từng đợt sóng dào dạt, đậm hương vị quen thuộc, khiến người khác không khỏi nhung nhớ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.