Ngày qua ngày, Hoàng Dương vẫn cứ ngồi ở chiếc ghế đối diện bờ sông vào mỗi buổi sáng, cho dù cô không có ở đó nhưng anh luôn kiên trì, kiên trì chờ đợi.
Hoàng Dương đã chờ cả 8 năm nên những tháng ngày ngắn ngủi này chẳng thể nào làm anh khuất phục và buông bỏ.
Anh ngước lên ngắm nhìn vào khoảng trời vô định một cách mơ hồ, đôi mắt đen láy ấy cứ như cất chứa tâm tư chẳng thể bộc lộ.
Tâm can của anh dường như đã bị tình yêu khuấy đảo không ngưng. Hoàng Dương nhớ cô đến mức muốn lật tung cả thế giới mà đi tìm cô gái ấy.
Muốn đi tìm, muốn ngang nhiên mà nắm lấy đôi tay nhưng bây giờ anh chẳng có chút thân phận gì để làm những việc tương tự như vậy.
Chỉ có thể đóng vai một người bạn rồi từ từ tiến gần hơn với cô. Đã quá lâu rồi, Hoàng Dương cũng muốn được cô thích, được cô để ý nhưng đến chuyện anh học cùng lớp, cô cũng lại chẳng hay chẳng biết gì cả.
Ngồi thẫn thơ một mình ở đó thì bỗng nhiên từ phía sau có bàn tay vỗ lấy vai anh, giọng nói quen thuộc, trong trẻo kêu lên:
- Quaoo, ông chủ Dương cũng siêng đến đây quá nhỉ?
Bản thân không chút phòng bị nào, anh giật mình quay lại bắt lấy bàn tay mềm mại, ấm áp nhưng có chút thô ở đằng sau.
Chiếu vào đôi mắt là nụ cười toả nắng, sáng hơn cả nắng mùa hạ, vẻ mặt rạng rỡ ấy cứ như dành cho anh, tim không ngừng xao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-nhu-nang-ha/3552840/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.