Trong căn phòng rộng lớn, sự im lặng bao trùm đến mức làm con người ta không dám thở mạnh.
Trong phòng chỉ có hai người, Thế Duy vẫn đứng đó, anh không có ý định lên tiếng phá vỡ sự ngột ngạt đang hiện hữu, ông Thống đốc Pagès từ đầu vẫn híp mắt nhìn đứa con trai mà ông vốn rất ít nói chuyện riêng này, đứa con khiến ông phải đau đầu vì luôn không biết nó đang nghĩ gì và sẽ nghĩ gì, làm gì.
Nhưng cuối cùng ông vẫn là người mất kiên nhẫn trước:
"Hai đứa bắt đầu từ khi nào?"
Thế Duy trả lời:
"Hơn 3 tháng rồi ạ."
"3 tháng?"
Anh còn nhếch mép bồi thêm một câu:
"Chuyện gì cần làm cũng đã làm rồi ạ."
Rầm!
Ông Thống đốc đập tay lên bàn kêu rầm một tiếng thật lớn làm Đan Thục đứng bên ngoài giật bắn mình, tuy qua một lớp cửa nhưng vẫn nghe rất to, chứng tỏ ông đã vô cùng tức giận.
Tất cả là tại mình, có khi nào anh ta sẽ bị cha phạt không?
Đan Thục không khỏi lo lắng đi qua đi lại ngoài cửa vì cái mồm lỡ lời của mình.
Cô không hề biết trong căn phòng, Thế Duy vẫn đứng đó, thẳng lưng ngẩng đầu nhìn thẳng cha mình, không hề có một chút gì gọi là sợ hãi.
"Henry! Con còn dám nói chuyện kiểu đó với ta?"
"Con không định giấu giếm chuyện này, trước sau gì bọn con cũng sẽ thông báo với mọi người."
"Đan Thục và Pierre đã có hôn ước, con là đang đoạt vợ của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-giac-chiem-bao-/3404163/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.