"Đúng là vào canh ba đấy, chẳng lẽ.." Thế Loan làm bộ há hốc, hai tay che lấy mồm.
"Em nói cái gì?"
Một giọng nam hét lên làm cả sảnh người giật mình. Mọi người cùng nhìn ra, là Thế Minh cùng cha mình đã về tới, trùng hợp nghe được câu nói quan trọng nhất.
"Anh Pierre.. em.." Thế Loan lắp bắp.
"Em nói Đan Thục.." Hắn ta hỏi lại.
"Pierre!" Ông Pagès lên tiếng ngăn con trai lại khi ông nhận ra tình hình bắt đầu căng thẳng hơn.
Thấy ông Thống đốc bước vào, mọi người đều đứng dậy, bà tư Lệ Thu cũng nhường ghế chủ tọa cho chồng mình, bà ngồi sang một chiếc ghế khác gần đó, âm thầm thở phào trong bụng.
Thế Minh đau đớn nhìn người mình thương yêu, tâm can bảo bối của mình giờ đây chỉ còn là cái xác không hồn nằm lạnh lẽo giữa sảnh lớn. Người làm biết thân phận đặt biệt của Lệ Vân nên cũng không dám cẩu thả, sau khi vớt lên đã cẩn thận trải một tấm chiếu lót bên dưới, cùng một tấm lụa trắng đắp lên cơ thể.
Anh ta chầm chậm bước tới, ngồi quỳ lên một chân, bàn tay run rẩy mở tấm lụa trắng lên. Trong giây phút này, Thế Minh chỉ mong tất cả chỉ là hiểu lầm, rằng người nằm đây không phải là Lệ Vân của mình, không phải là người đã cùng mình triền miên vào tối hôm trước. Cho tới khi sự thật phũ phàng hiện ra trước mắt, gương mặt xinh đẹp nghiêng thành giờ đây đã tái xanh không còn huyết sắc, còn lốm đốm những vệt bầm tím cùng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tua-giac-chiem-bao-/3404162/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.