Thời gian sẽ không bao giờ … chuyển động nữa.
Sau tất cả, mọi chuyện giống như một cơn ác mộng mang đầy nỗi tuyệt vọng. Giản Phồn thấy tình thế không ổn, ra ám hiệu cho Hùng Thần Giai thừa dịp hỗn loạn hãy chạy thoát, còn mình sẽ ở lại làm tên tội phạm tử hình bảy năm trước đào thoát. Trình Cảnh Khu từng bước từng bước đi về phía cô, nụ cười trên mặt hắn giống như là một con rắn độc, rõ ràng là như gió xuân mềm mại, thế mà lại lạnh đến mức làm Tang Vãn Cách không nhịn được run lẩy bẩy.
Hai tay bắt lấy cánh tay Hùng Thần Giai nắm thật chặt, cô không nhịn được lui về phía sau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã lộ ra nỗi sợ hãi cùng sự bài xích. Hùng Thần Giai cúi đầu nhìn qua cô một cái, dịu dàng chọc chọc lên cái trán bạch ngọc, cười cười với cô, sau đó nâng đầu lên, lấy một loại khí thế không kém chút nào so với Trình Cảnh Khu mà nhìn thẳng phía trước: "Tao thật đúng là đã đánh giá thấp mày."
Trình Cảnh Khu dừng bước lại. Đứng cách bọn họ chỉ có mấy bước, đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch, cười đến dịu dàng như ngọc. Thế nhưng Hùng Thần Giai nhìn thấy thật tường tận, đáy mắt hắn rõ ràng in dấu khiêu khích cùng khinh bỉ, "Xem nhẹ người khác thì chưa nói tới, nhưng Hùng tiên sinh lại tự tin hơi quá. Nhiều lần lẻn vào ‘Trình thị’ gặp riêng vị hôn thê của tôi, chẳng lẽ ngài thật cho là tôi không biết sao?" (Trình Cảnh Khu xưng ngài và tôi với anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-yeu/1536831/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.