Thi Đại được như ý nguyện, Giang Bạch Nghiễn khen nàng suốt một nén nhang. 
Mưa xuân lất phất ngoài cửa sổ, trong phòng ấm áp. 
Ánh nến vàng dịu xua tan hơi lạnh, ngay cả giọng nói của Giang Bạch Nghiễn cũng được phủ thêm độ ấm, như dòng nước róc rách sau khi tuyết đông tan chảy. 
Thi Đại cuộn người trong lòng chàng, nghe đến mức liên tục cười khẽ. 
Không thể phủ nhận, nàng rất tham lam lưu luyến được ở cạnh thân mật với Giang Bạch Nghiễn. 
Giang Bạch Nghiễn trông thì không hợp tình người, thực tế chỉ lạnh nhạt với người ngoài. 
Chàng vốn dịu dàng bẩm sinh, tình cảm nồng nhiệt khắc sâu trong xương máu, gần như dung túng nàng. 
Nói chàng cố chấp cũng được, dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ cũng thế, Thi Đại thản nhiên đón nhận. 
Tình yêu thường đi kèm khao khát và chiếm hữu, ở cạnh Giang Bạch Nghiễn, khiến nàng yên tâm hơn bao giờ hết. 
Như lỗ hổng đã lâu dưới đáy lòng, được nhẹ nhàng lấp đầy. 
Từ tâm ma cảnh ra ngoài, Thi Đại có rất nhiều lời muốn nói với chàng. 
Trong phòng chỉ còn lại hai người, máy hát của nàng mở vang, lúc thì nói chuyện trong tâm ma cảnh, khi lại mặc sức tưởng tượng du lịch sau này, thề phải đi khắp Đại Chiêu. 
Giang Bạch Nghiễn yên lặng lắng nghe, đáp lại vài câu đúng lúc, miêu tả một số phong tục tập quán của đông tây nam bắc cho nàng nghe. 
Bất tri bất giác đã qua một canh giờ, Thi Đại dần cảm nhận đau đớn truyền đến từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-xua-ke-ngoc-luon-khac-phan-dien/3552113/chuong-127.html