Sau khi phong ấn Huyền Tẫn Môn, Thanh Châu mưa rơi lất phất.
Mưa xuân mịt mờ, như hạt ngọc vung loạn, thấp thoáng giữa rừng cây xanh mướt, dệt thành rèm châu nhạt màu xinh đẹp.
Đã vào chạng vạng, Mạnh phủ đèn đuốc sáng ngời, vài ngọn đèn lồng đung đưa theo gió, toát ra ánh sáng dịu dàng.
Ngoài phòng gió xuân se lạnh, lạnh lẽo không ngớt. Thi Đại cuộn vào chăn, bọc mình ấm áp, gò má dần dần ửng sắc hồng.
Dạo một vòng trong tâm ma cảnh, lại đối đầu chính diện với bản thể ác ma, suốt cả ngày nay, nàng bị thương không nhẹ.
Toàn thân không ít vết xước, nghiêm trọng nhất là khi Giang Bạch Nghiễn vung kiếm trong tâm ma cảnh, Thi Đại chẳng màng an nguy lao về trước, tà khí gần sát cơ thể, để lại vài vết thương vừa sâu vừa dài.
Thi Đại ghét đau.
Trong trận quyết chiến với ác ma thượng cổ, từ đầu đến cuối nàng vẫn cắn răng chống đỡ, một lòng suy nghĩ làm sao chống địch, phân tán sự chú ý, không thấy khó chịu cho mấy.
Chờ dẹp yên tai ương, Thi Đại vừa thả lỏng, còn chưa kịp thở dốc, hai chân mềm nhũn ngã về trước.
May mà Thẩm Lưu Sương cách nàng gần nhất đỡ lấy nàng, bảo vệ trong lòng.
Ác ma thượng cổ bị một kiếm của Giang Bạch Nghiễn tiêu diệt, đám yêu vật còn lại không còn tà khí bên người, mắt thấy đại thế đã mất, xôn xao tan tác như chim muông.
Trận chiến này đánh cực kỳ gian nan, ai nấy thương tích đầy mình, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-xua-ke-ngoc-luon-khac-phan-dien/3552112/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.