Sống mười bảy năm, Giang Bạch Nghiễn từng trải qua vô vàn niềm đau.
Vết dao là đau đớn cắm vào máu thịt, nỗi đau của vết roi ngấm tận xương tủy, nắm đấm rơi trên người càng buồn bực hơn.
Chàng đã quen với muôn ngàn đau đớn, nhưng giờ phút này, lại vì cái chạm nhẹ kia mà lo sợ không yên.
Muốn trốn tránh, lại không kiềm được đến gần.
Thi Đại móc ngón tay chàng, làn da ấm áp, dịu dàng non mịn, không dùng sức quá nhiều.
Sống lưng Giang Bạch Nghiễn cứng ngắc, căng chặt như cán bút thẳng tắp, chàng chưa từng để lộ cảm xúc như lúc này.
Thi Đại nhìn chàng, lại lặng lẽ nín thở, rời mắt.
Đời này Giang Bạch Nghiễn đơn độc quá lâu, e rằng chưa từng thân thiết với ai như vậy, cho nên mới dùng cách tự ngược để cảm nhận cái gọi là "vui sướng" kia.
Ý định ban đầu khi nàng làm vậy vô cùng đơn giản, nếu nhận thức của Giang Bạch Nghiễn bất thường, Thi Đại sẽ thẳng thắn cho chàng biết, cái gì là an ủi bình thường.
Nhưng mà...
Thi Đại không nhịn được, lại liếc Giang Bạch Nghiễn.
Dường như chàng rất căng thẳng.
Ngay cả vành tai cũng ửng đỏ.
Vì mất máu, sắc mặt Giang Bạch Nghiễn có vẻ bệnh tật, đường cằm mỏng manh nhợt nhạt, như gốm sứ chạm vào là vỡ.
Thế nên vệt đỏ trên vành tai kia, trở thành sắc điệu bắt mắt duy nhất.
Là màu sắc có vẻ mập mờ.
Phát giác nàng đang lén lút đánh giá, Giang Bạch Nghiễn ngước mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-xua-ke-ngoc-luon-khac-phan-dien/3373386/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.