Chương trước
Chương sau
Lê Tịch Tuyết khi nãu cũng đã tự điểm huyệt ngủ trên gáy của mình để tránh hợp hoan tán xâm nhập và bộc phát mạnh hơn.

Trong người mê hương cũng đã kiềm chế không ít Lê Tịch Tuyết muốn mở mắt mà lại bị sát khí của hai người này làm cho có chút sợ hãi mà nhắm lại.

Lê Tịch Tuyết cảm nhận hai người trước mặt này một bên thì nóng bừng như lửa, một bên lại băng lãnh như băng khiết.

Lê Tịch Nghị và mọi người cách thái tử và tứ vương gia hai thước muốn bước tới gần cũng bị cái khí thế của hai người làm khựng lại. Nhưng trong tay họ là nữ nhi của ông, mà đây cũng là biệt phủ của ông.

Lê Tịch Lan Hoa thì mặt lộ dõ cơn tức giận, đầy thù hận nhìn về phía Lê Tịch Tuyết đang nằm trong lòng của tứ vương gia, một tay còn được thái tử nắm chặt lấy. Lẽ ra mọi thứ đều phải thuộc về Lê Tịch Lan Hoa như cô mới phải.

Lưu phu nhân và Lê Tịch Nam đứng bên cạnh cũng hết sức ngạc nhiên cùng kinh hãi. Từ khi nào mà Lê Tịch Tuyết lại được thái tử và tứ vương gia bảo vệ như vậy. Từ khi nào mà bệnh điên khùng của Lê Tịch Tuyết đã khỏi rồi.

Lê Tịch Nghị chắp tay lại rồi khom người cung kính nói với hai người trước mặt.

- Thái Tử, tứ vương gia đây là có chuyện gì? Tại sao tiểu nữ nhà thần lại...

Chưa kịp để ai nói gì Lê Tịch Tuyết nhẹ nhẹ mở mắt nhìn lên khuôn mặt đầy sát khí đang bế nàng sau đó lại nhìn bàn tay của thái tử đang nắm chặt lấy tay nàng mà mở miệng nói:

- Hai người còn không mau bắt hai tên kia lại thì ta bị trúng độc này vô ích rồi.

Cả hai người Vũ Mặc Hàn và Vũ Thế Thành đều nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng của Lê Tịch Tuyết. Cả hai lại thất thần thêm một lần nữa, khuôn mặt này đã xinh đẹp nay lại thêm hồng hào càng xinh đẹp hơn nữa.

Lê Tịch Tuyết thấy cả hai đều không nói gì liền hét lên, nhìn về phía mặt tứ vương gia nói lớn:

- Còn không mau buông ta ra...

Vũ Mặc Hàn trừng mắt nhìn Lê Tịch Tuyết, nữ nhân này thật không biết tốt xấu vừa rồi còn dụi mặt vào ngực hắn như một con mèo nhỏ nay lại hung hăng cái gì chứ.

Lê Tịch Tuyết giờ mới nhớ hắn là tứ vương gia máu lạnh vô tình liền cười cười mà nói nhỏ:

- Vương gia... ta.. ta khỏe rồi ngài mau buông ta xuống..

Lê Tịch Tuyết nói song lại nhìn về phía nam nhân bên cạnh đanh nắm lấy cổ tay nàng nói:

- Thái tử ngươi cũng buông tay ta ra đi, tay ta bị hai ngươi kéo đến sắp tàn phế rồi.

Thái tử lúc này mới ý thức được liền cười gượng gạo buông tay Lê Tịch Tuyết ra nói:

- Tịch Tuyết ta... thất lễ rồi...

Lê Tịch Tuyết trong đầu chợt nhớ lại những ánh mắt của thái tử trước đây nhìn thân chủ đầy chán ghét là khinh thường thì trong lòng cũng giảm đi vài phần hảo cảm với hắn.

Trong việt viện của Lê Tịch Tuyết có ba bóng đen chậm chậm đi ra.

Ảnh Nhất ném hai người một là nha hoàn và một nam nhân to béo đã bị đánh bầm dập xuống đất rồi cung kính nói với Vũ Mặc Hàn:

- Vương gia.

Lê Tịch Tuyết nhìn hai người dưới đất trong lòng hơi giật mình nhớ lại chút nữa thì bị hai người này hại chết rồi.

Vũ Thế Thành thấy sắc mặt nàng thay đổi trong lòng lại nghĩ do nàng sợ hãi liền nhỏ giọng an ủi, ánh mắt dịu dàng nhìn Lê Tịch Tuyết:

- Tịch Tuyết bổn thái tử hôm nay nhất định làm chủ cho nàng. Những ai hại nàng nhất định bổn thái tử sẽ thay nàng sử lí.

Vũ Mặc Hàn mặt lạnh như băng nói với thái tử:

- Thái tử huynh quên nàng ta là thê tử của bổn vương hay sao?

Vũ Thế Thành hừ lạnh nói lớn:

- Hai người cũng còn chưa thành thân. Ta rõ dàng cũng đã biết chuyện ngươi và Lê thừa tướng đã bàn với nhau sau khi thái hậu về sẽ hủy đi hôn ước này rồi.

Vũ Mặc Hàn nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn đang nằm trong lòng miệng không tự chủ nói:

- Hiện tại còn chưa hủy hôn, nữ nhân này vẫn là vương phi của bổn vương.

Lê Tịch Tuyết trong lòng lại có chút không vui vẻ, nàng nhân lúc Vũ Mặc Hàn không chú ý liền bám lấy cổ hắn rồi nhảy khỏi cái ôm của hắn đi nhanh về hướng Lê Tịch Nghị nói:

- Phụ thân người làm chủ cho con là được.

Lê Tịch Nghị thấy nữ nhi nhà mình quần áo hơi mỏng manh liền cởi áo khoác ngoài quàng lên người Lê Tịch Tuyết gật đầu nói:

- Được. Mọi chuyện phụ thân sẽ làm chủ cho con.

Nói song Lê Tịch Nghị hừ lạnh nói lớn:



- Người đâu mau mang hai kẻ này tới phòng hình trong phủ, tra ra kẻ đứng sau lần này bất kể là ai đều phải trịu trừng phạt.

Thái tử vì muốn để lại thiện ý cho Lê Tịch Tuyết liền tức giận nói lớn:

- Cứ ở đây dùng hình đi, bổn thái tử hôm nay đã nói sẽ làm chủ cho Tam tiểu thư Lê phủ thì nhất định sẽ làm được.

Lê Tịch Lan Hoa trong lòng hơi hốt hoảng nhìn về phía Tiểu Phụng liếc mạnh.

Tiểu Phụng gật đầu, trong lòng biết dù có việc gì cũng nhất định không làm ảnh hưởng tới Phu nhân và đại công tử và nhị tiểu thư.

Tiểu Phụng nhìn về phía nha hoàn quỳ dưới đất tay đưa ra chiếc vòng rồi đưa tay lên cổ tỏ ý nếu khai ra thì tất cả gia đình nha hoàn đó cũng sẽ chết.

Nha hoàn Tiểu Thúy quỳ dưới đất, nước mắt chảy ngược vào trong, tay sợ hãi nắm chặt lại.

Lê Tịch Nghị vừa rồi nhìn ánh mắt của Lưu Thái Hòa với Lê Tịch Lan Hoa trong lòng cũng biết dõ cái dụ ý cỏn con này là Lê Tịch Lan Hoa bày ra. Cũng không muốn chuyện trong phủ làm mất mặt mình nhưng vì thái tử lên tiếng ông nào dám phản đối.

Lê Tịch Nghị khom người gật đầu với thái tử rồi nói lớn với hai người đang quỳ dưới đất nói:

- Hai người mau thành khẩn khai ra, còn không đừng trách bổn tướng ra tay độc ác.

Lúc này tên nam nhân quỳ dưới đất biết ở đây toàn người không thể dây vào được liền dập đầu nói lớn.

- Lão gia... lão gia tha mạng tiểu nhân thật sự không biết gì...Tiểu nhân không biết đó là tam tiểu thư... Nếu tiểu nhân mà biết thì dù có mười cái mạng tiểu nhân cũng không dám làm bậy...

Lê Tịch Nghị hừ lạnh nói:

- Vậy ai là người sai khiến ngươi làm vậy?

Tên nam nhân kia vội vàng chỉ về hướng nha hoàn đàng quỳ gối nói:

- Là ả ta... Vừa rồi ta chỉ phụ trách mang rượu tới giao cho Lê phủ thì ả ta nói cho ta một tùi bạc còn cho ta ngủ với mĩ nhân... Ta chỉ vì một chút lòng tham... xin lão gia tha mạng...

Lê Tịch Nghị nhìn nha hoàn kia lạnh lùng nói:

- Nha hoàn kia là nha hoàn trong viện của ai? Kẻ chủ mưu đằng sau ngươi là ai??Còn không mau khai ra...

Tiểu Thúy ngước mắt lên nhìn về phía tiểu Phụng nói lớn:

- Tỷ tỷ mong là sau này tỷ giữ đúng lời hứa không gây khó dễ cho mâu thân và đệ đệ của ta... Nếu không ta có chết cũng không buông tha cho các người..

Nói song nha hoàn nhanh tay rút chiếc trâm từ trên đầu cắm mạnh vào huyệt chí mạng ở cổ. Máu chảy tung tóe rồi ngã xuống đất.

Tất cả mọi người ở đấy đều không kịp định thần, ra tay quá nhanh. Chứng tỏ một người võ công không tầm thường.

Lê Tịch Tuyết hốt hoảng giật mình, mạng người ở nơi này cũng quá là không được coi trọng rồi. Trong lòng dù biết nha hoàn này từ đầu đã có võ công nhưng nhìn cái chết nhanh chóng ấy cũng có chút sợ hãi nhẹ.

Lê Tịch Tuyết nhìn tất cả những người ở đó trừ thờ ơ ra thì cũng chỉ là khinh mỉa. Ánh mắt Lê Tịch Tuyết cứ thế tối sầm lại, bản thân dần dần ngã xuống hướng mặt đất.

Vũ Mặc Hàn và Vũ Thế Thành vừa rồi cũng để ý ánh mắt Lê Tịch Tuyết thay đổi từ trầm lặng cho đến sợ hãi.

Vũ Mặc Hàn dùng khinh công kéo Lê Tịch Tuyết vào lòng trước khi nàng ngã nhào xuống đất. Giọng gấp gáp, tức giận nói lớn:

- Mau còn không mau truyền thái ý.

Nói song Vũ Mặc Hàn ôm Lê Tịch Tuyết trở về hướng phòng của nàng. Đi qua Vũ Thế Thành không quên nói:

- Thái tử huynh đừng quên nàng ấy là ai.

Vũ Thế Thành tay nắm chặt thành quả đấm hừ lạnh, nữ nhân này hắn đã ngắm chuẩn. Dù Vũ Mặc Hàn không xin từ hôn hắn cũng nhất định bằng mọi giá khiến nàng ta thuộc về mình.

Lê Tịch Nghị thấy quản gia đã đi tìm đại phu rồi liền thở nhẹ. Ông lại nhìn về phía khách nhân đằng sau khom người nói:

- Các vị Lê phủ làm các vị chê cười rồi, hôm nay tạm thời đến đây thôi. Lần sau Lê phủ nhất định tiếp đãi nồng nhiệt hơn.

Từng đoàn người đều khom người gật đầu rồi chào tạm biệt Lê thừa tướng và Lê Tịch Nam rồi rời đi.

Lê Tịch Nam khom người hành lễ với từng nhóm khách ra về, sau đó đi ra sân chính vẫn còn vài người vẫn đang say sỉn nằm đó.

Lê Tịch Nam phân phó từ người đưa giúp mấy vị khách ra xe ngựa rời đi.

Lê Tịch Nghị liếc nhìn Lưu phu nhân và Lê Tịch Lan Hoa hừ lạnh rồi cùng với đại phu và Thái tử đi về hướng phòng Lê Tịch Tuyết.

Lưu Thái Hòa liếc nhìn Tiểu Phụng một cái rồi kéo tay Lê Tịch Lan Hoa muốn trở về biệt viện.



Lê Tịch Lan Hoa u mê nhìn theo hướng thái tử muốn đi theo hắn. Nhưng bị Lưu phu nhân tức giận nói:

- Lan Hoa trở về biệt viện đi, tạm thời con đừng làm phụ thân con tức giận nữa.

Lê Tịch Lan Hoa mặt phụng phịu nhìn mẫu thân nói:

- Mẫu thân con không cam tâm, tại sao...

Lời còn chưa nói hết đã bị Lưu Thái Hòa bịt chặt miệng kéo đi, bà nói nhỏ bên tai Lê Tịch Lan Hoa.

- Bây giờ không phải thời điểm, đợi thời gian nữa cữu cữu của con trở về lúc ấy thái tử nhất định cần đến con. Cần đến binh lính của cữu cữu con.

Lê Tịch Lan Hoa trong lòng dù tức giận nhưng cũng đành nín nhịn mà quay trở lại biệt viện của mình.

Vũ Mặc Hàn ôm Lê Tịch Tuyết về phòng đặt nàng nằm xuống giường mùi hoa tử linh lan trên người nàng lướt qua mũi khiến hắn vô tình thấy sự quen thuộc từ tận sâu tâm trí.

Đại phu cũng nhanh chóng cầm theo hòm thuốc đi vào xem mạch cho Lê Tịch Tuyết. Sau một hồi chuẩn đoán đại phu mồ hôi trên trán chảy dài theo hai bên thái dương xuống.

Vũ Mặc Hàn thấy đại phu từ nãy xem mạch cho Lê Tịch Tuyết chưa nói câu gì trong lòng sốt ruột. Vừa thấy đại phu thu lại chỉ xem mạch liền lạnh lùng hỏi:

- Thế nào rồi?

Thái Tử cùng Lê thừa tướng đứng cạnh đó cũng nhìn đại phu mong câu trả lời.

Đại phu từ khi bước vào phòng đã thấy sát khí liền sợ hãi quỳ xuống nói:

- Bẩm thái tử, tứ vương gia, lê thừa tướng.. Tiểu thư là trúng quá nhiều mê hương cùng hợp hoan tán. Vừa rồi rất may đã điểm huyệt và bài tiết hết độc trong người..Tiểu thư chỉ là bị điểm vào huyệt ngủ nên tạm thời ngủ say thôi... Còn...

Thấy đại phu ngập ngừng Lê Tịch Nghị liền đi lên hỏi:

- Đại phu còn có việc gì khó nói hay sao? Xin đại phu nói dõ để bổn tướng biết.

Đại phu nhìn lướt qua thái tử, tứ vương gia và lê thừa tướng rồi nói:

- Chả là hàn độc lúc nhỏ vẫn còn dư lại trong người tam tiểu thư rất là khó kiểm soát. Sắp tới mùa đông rồi mong Lê thừa tướng chú ý sứac khỏe tam tiểu thư hơn.

Vũ Mặc Hàn tức giận đi lên túm cổ áo đại phu nói lớn:

- Nói hàn độc đó ảnh hưởng như thế nào tới sức khỏe của nàng ấy? Tại sao không giải hết hàn độc trong người nàng ấy đi?

Đại Phu sợ hãi lắc đầu không dám nhìn thẳng mắt tứ vương gia, giọng nói gấp gáp:

- Vương gia tha tội, lão nô vô năng hàn độc đã ngấm vào máu và xương tủy rồi không cách nào giải được...

Thái tử tỏ ra nho nhã kéo tay Vũ Mặc Hàn ra nói:

- Tứ đệ, đệ bớt nóng giận đi. Để đại phu nói xem mùa đông rồi thì nàng ấy sẽ làm sao?

Vũ Mặc Hàn thả tay khỏi cổ áo đại phu rồi hừ lạnh.

Đại phu sợ hãi quỳ xuống nói:

- Bẩm thái tử, tứ vương gia, lê thừa tướng. Tam tiểu thư mùa đông sẽ yếu hơn nhưng mùa bình thường. Thường xuyên mệt mỏi và có khi rơi vào trạng thái ngủ đông...

Lê Tịch Nghị thấy đại phu ấp úng liền hỏi:

- Đại phu rơi vào ngủ đông là sao?

Đại phu chậm chậm đáp lời:

- Là tiểu thư sẽ hôn mê tới khi nào thích hợp thì sẽ tỉnh lại.... Nhưng...

Thái tử thấy đại phu ngập ngừng liền nói:

- Nhưng sao??

Đại phu vẫn quỳ gối nói:

- Nhưng chỉ cần tam tiểu thư không bị kích động và luôn giữ ấm thân thể là có thể sẽ ổn thôi.

Thái tử cùng Lê thừa tướng gật đầu cho đại phu đứng dậy rời đi.

Đại phu cung kính hành lễ rồi kê thêm một chút thuốc bổ cho Lê Tịch Tuyết rồi rời đi.

Vũ Mặc Hàn và Vũ Thế Thành đứng gần giường nhìn khuôn mặt đang say ngủ mỗi người trong lòng đều có một suy nghĩ riêng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.